Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2059 : Cho người biết làm việc cơ hội, cho người có khả năng đi ra sân khấu (1)

Ngày đăng: 02:35 19/04/20


Nếu như nói vừa rồi Diệp Thừa Dân căn bản còn có chút thưởng thức lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ lại càng cảm thấy cảm thán với sự chu đáo của người này.



Công tác quan trọng thì đa số mọi người có thể làm, nhưng có người làm từng bước, giới hạn hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng không có người nào nói ra cho rõ ràng, hơn nữa lại khó thể nào làm xuất sắc cho được.



Lúc này công tác phòng dịch ở Nam Giang đang đi đầu trong nước, khi các tỉnh thành khác đang đuổi theo thì bọn họ lại nắm hai tay hai công tác song song, như vậy có thể nhận được sự coi trọng cao độ của thượng cấp, lại cho thấy Nam Giang có cách làm việc đặc biệt của mình.



Hơn nữa phương diện phát triển kinh tế dù là thế nào cũng được tất cả ban ngành coi trọng, bây giờ là thời điểm trọng yếu có thể đặt xuống, thế nhưng dù sao thì phương diện này cũng là quá quan trọng.



Lời đề nghị của Vương Tử Quân thật sự làm cho Nam Giang nhanh chân đi đến phía trước, căn bản hùa theo ý nghĩ của lãnh đạo trung ương.



Từ góc độ của Diệp Thừa Dân thì lão tự nhận mình không phải là người đố kỵ người tài, lão cam tâm tình nguyện một nguyên tắc cho người biết làm việc một cơ hội, cho người có khả năng đi ra sân khấu, khích lệ người làm được việc ở phương diện sử dụng cán bộ, để tỉnh Nam Giang biến thành thiên hạ của người tài. Dù nhìn từ góc độ nào thì Vương Tử Quân cũng là một nhân tài khó có được, đáng tiếc là lão không thể tự tay sử dụng.



Diệp Thừa Dân thầm cảm thấy rất tiếc nuối, lão cười lớn nói: - Trưởng phòng Tử Quân, cứ xử lý dựa theo sắp xếp của anh, lúc này chúng ta cùng nắm bắt công tác phòng chống dịch và phát triển kinh tế, hơn nữa hai tay đều phải có thành tích.




Vương Tử Quân xin nghỉ thì mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên sau khi gọi điện thoại quan tâm theo thông lệ thì cũng không nhường ai mà nhét tất cả hoạt động tiếp đãi vào trong lịch trình hằng ngày của mình.



- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chợt phát hiện không phải là điện thoại này đổ chuông. Hắn có chút sững sốt, sau đó hắn đi vào trong phòng làm việc, nhấc chiếc điện thoại màu đỏ lên.



Sau khi nghe máy thì bên kia chợt lên tiếng: - Xin hỏi có phải là trưởng phòng Vương Tử Quân hay không?



- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là... Khi Vương Tử Quân còn đang cảm thấy nghi hoặc thì chợt nghe bên kia nói: - Trưởng phòng Vương, chào anh, bí thư Lâm muốn nói chuyện điện thoại với anh.



Lâm Trạch Viễn gọi điện thoại đến, điều này làm cho Vương Tử Quân khẽ động. Lúc này thủy triều đã rút, chính mình sắp thấy được tảng đá, lúc này Lâm Trạch Viễn lại gọi điện thoại đến, có lẽ hướng đi của mình đã rõ ràng.



Chính mình sẽ đi nơi nào? Là vị trí trước kia sao? Vương Tử Quân tuy đã trải qua nhiều năm tháng tu luyện thế nhưng vẫn không thể nào giữ được sự bình tĩnh trầm ổn như ngày thường.