Bí Thư Trùng Sinh

Chương 207 : Bắt tay xong mới biết tốt xấu

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Trong một căn biệt thự ở đường Đông Giao, nơi này phát ra ánh sáng chói mắt, hơn mười chiếc xe chỉnh tề đậu trên bãi cỏ, thỉnh thoảng có người ra vào, những người này đều ăn mặc chỉnh tề, bọn họ lớn tiếng đàm tiếu. Lẽ ra những người ra vào trong một ngôi nhà tràn đầy khí phái phải là những kẻ có giáo dưỡng, nhưng đám người này lại hoàn toàn khác biệt, bọn họ vừa vào trong sân thì đã không cố ý đứng trên bãi cỏ nói đủ mọi chuyện, hoàn toàn không để ý đến những vị khách trong nhà, hăng say đàm luận.



- Nâng ly, chúng ta cùng nhau uống ly rượu này, chúc Thịnh gia một ly, cung chúc Thịnh gia bình an quay về.



Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong mắt hắn ẩn giấu một luồng khí chất bạo ngược, hắn đứng lên lớn tiếng đề nghị.



Thịnh Thanh Long ngồi ở vị trí chủ vị, hắn uống hết ly rượu rồi cười tủm tỉm nói:



- Này anh Lục, tôi biết anh dùng dao rất giỏi, nhưng không nghe nói anh có thể diễn trò. Nghe nói anh đã kéo tay anh Hoàng khóc đến mức mặt mũi nhăn dúm, kêu oan cho tôi cứ như thật.



- Hì hì, đại ca, vì có thể nặn ra những giọt lệ như vậy mà tôi đây đã thật sự chịu khổ, sáng hôm đó phải phải chuẩn bị ớt bôi lên mắt, làm hại tối hôm đó nước mắt nước mũi cứ kèm nhèm, thật sự khó ngăn lại được. Nhưng nói thật thì đại ca vẫn thần thông quảng đại, có thể triệu tập cả chủ tịch thành phố, đồng thời còn phải ra tay vì anh.



Anh Lục vừa tranh công vừa nở nụ cười nói lời nịnh hót.



Thịnh Thanh Long cung không dám xem thường tên thuộc hạ là anh Lục của mình, tiểu tử này tuy bình thường ít nói ít rằng, nhưng lại là một kẻ dám xông lên giết người. Nghe nói năm xưa có vài lời qua tiếng lại với hàng xóm, khi thấy không hợp thì xách dao đâm bốn người trong gia đình người ta, đây là loại người không dễ trêu vào.



- Thịnh Gia, tôi không diễn được chân thật như anh Lục, vì thế cũng không được hưởng tư vị nắm chặt hai tay của chủ tịch thành phố, nhưng anh em đây cũng liều mình vì đại ca.



Một tên đàn ông trẻ tuổi có một vết dao trên mặt cũng không quan tâm mà chen đến bên cạnh anh Lục, sau đó nâng ly rượu nói với Thịnh Thanh Long.



Thịnh Thanh Long chỉ cười ha hả với hành động đoạt công của tên đàn ông kia, hắn nâng ly rượu lên với đám người, sau đó dùng giọng đắc ý nói với Quách Vạn Thần ở bên cạnh:



- Anh Quách, những anh em của tôi như thế nào? Tuy không có tên nào là đảng viên đảng cộng sản, nhưng đứa nào cũng tốt, nếu nói về lòng trung thành và mức độ tận tâm thì thật sự là khó thể sánh được. Nếu anh có thù oán với ai, chỉ cần nói cho anh em một tiếng là xong ngay...



Quách Vạn Thần chỉ biết cúi đầu uống rượu, lúc này hắn thật sự có chút hối hận vì theo Thịnh Thanh Long đến đây uống rượu, nhưng hắn hối hận cũng đã muộn, hắn đã đến đây thì cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục mà thôi.



- Anh Quách, anh có gì không vui sao? Nói cho mọi người vui vẻ một chút? Chủ tịch Hoàng khi nào thì ra tay với Vương Tử Quân? Anh cần phải hứa với anh em, tên họ Vương kia vừa đi thì phải nhanh chóng thả Tiểu Hổ ra ngay.



Thịnh Thanh Long nói đến Thịnh Tiểu Hổ thì lại nâng ly rượu lên với Quách Vạn Thần.



- Ngày mai, ngày mai sẽ mở hội nghị thường ủy huyện ủy, chủ tịch Hoàng đã hạ quyết tâm, sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì sẽ ném tên ruồi bọ kia về nơi bắt đầu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



Quách Vạn Thần nâng ly trong tay lên, hắn uống một hơi cạn sạch.



Thịnh Thanh Long khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì, nhưng ly rượu trong tay lại úp xuống, không còn giọt rượu nào dư thừa.



- Thịnh Gia, Vương Tử Quân đến.



Một tên đàn ông chạy từ ngoài vào trong biệt thự với vẻ mặt bối rối, hắn dùng giọng kinh hoảng nói với Thịnh Thanh Long.



Thịnh Thanh Long đang uống rượu, hắn vừa nghe thấy tên kia báo cáo thì thiếu chút nữa đã ói hết rượu ra ngoài. Sau khi dùng sức ho khan vài tiếng, hắn cười lớn với đám người bên dưới:



- Các anh em, Vương Tử Quân đến rõ ràng là cúi đầu với ông đây. Ha ha ha, lúc này các anh em cũng không cần khách khí, cứ thoải mái đùa giỡn với con chó này cho anh.



Đám người bắt đầu ồn ào như một bầy thú hoang, tên vừa chạy đến báo cáo có nhiệm vụ đi đón Vương Tử Quân, mà nhóm người Thịnh Thanh Long thì lại nhàn nhã tự tại nhìn ra cửa phòng khách, chờ Vương Tử Quân xuất hiện.



Vương Tử Quân đến, nhưng không phải đến một người, khoảnh khắc khi hắn đi vào biệt thự, có vài chục bóng đen phóng về phía đám người đứng trong sân như mãnh hổ xuống núi.



- Các người muốn làm gì?



Anh Lục quát lớn một tiếng, hắn chụp lấy một băng ghế, đang định đập thẳng về phía tên chiến sĩ trước mặt. Nhưng băng ghế còn chưa kịp vung lên thì bàn tay viên chiến sĩ đã khống chế cánh tay của hắn, sau đó dễ dàng cho hắn đo ván xuống sàn.
Vì vậy Hoàng Long Chương tuy nói ra những lời khiêm tốn nhưng thư ký Tiểu Trần lại không xem đó là thật, hắn lập tức mở lại cuốn phim từ đầu, hình ảnh chủ tịch thành phố tiếp kiến nhân dân kêu oan lại xuất hiện.



Vương Quang Vinh lẳng lặng xem phim, các vị thường ủy khác tuy không thích cũng chỉ có thể ra vẻ là đang xem, nhân vật chính của cuốn phim là Hoàng Long Chương càng cố gắng mở miệng giảng giải cho thư ký trưởng Vương Quang Vinh.



Hình ảnh lại tiếp tục quay đến thời điểm Hoàng Long Chương bắt tay với dân chúng kêu oan, khi âm thanh kết thúc, tất cả cán bộ trong phòng họp đều yên lặng, ai cũng đưa mắt nhìn Vương Quang Vinh.



- Lúc này chúng ta mời thư ký trưởng Vương nói vài lời.



Hoàng Long Chương rất linh mẫn, lời nói này đáng lý phải là của Hùng Trạch Luân, nhưng hắn lại lên tiếng cướp đoạt. Còn Hùng Trạch Luân suy nghĩ thế nào thì đây cũng không phải là điều mà Hoàng Long Chương cần lo lắng.



Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, lão thản nhiên nói:



- Chủ tịch Hoàng cho tôi nói vài câu, nói thật thì tôi cũng có vài lời cần nói, nhưng trước khi tôi nói thì mời mọi người xem vài thứ.



Vương Quang Vinh vung tay lên, nhân viên công tác đi theo Vương Quang Vinh lấy ra một cuộn băng, sau đó bỏ vào trong máy. Thiết bị được lắp đặt ở phòng họp thành phố Hồng Ngọc là rất tốt, hai máy chiếu phim song song, khí khái phi phàm.



Thư ký trưởng muốn làm gì, rốt cuộc muốn nói điều gì? Các vị thường ủy thị ủy Hồng Ngọc đều đưa mắt nhìn về phía một màn ảnh khác, một bộ hình ảnh lại xuất hiện trước mắt mọi người.



Hình ảnh đầu tiên xuất hiện không phải là danh lam thắng cảnh, không phải là đàn ông anh tuấn và mỹ nữ, cũng không phải là phim tài liệu, chính là hình bán thân của một người đàn ông.



Người này rất bình thường, ném ra đường sẽ khó thể nào có đặc điểm nào để nhận ra, nhưng lúc này tấm hịnh vừa xuất hiện thì mọi người không khỏi đưa mắt sang một hình ảnh ở bên cạnh.



Hoàng Long Chương không ngờ hình của tên kia lại xuất hiện, nhưng lúc này hắn cũng không biết có gì xảy ra.



- Quản Lão Lục, dân tộc Hán, người huyện XX, vào ngày tháng năm đã xảy ra xung đột với hàng xóm, đã cầm dao sát hại một nhà bốn người, ngộ hại hai đứa bé chưa đến mười tuổi...



Khi tin tức về tội trạng của anh Lục được công bố, các vị lãnh đạo thành phố Hồng Ngọc lại đưa mắt nhìn sang màn hình bên kia, chính là người đang bắt tay thân thiết với chủ tịch Hoàng.



- Đó không phải là Quản Lão Lục sao?



Không biết là ai lên tiếng đầu tiên, ánh mắt đám người thường ủy thị ủy lại nhìn sang Hoàng Long Chương



Hoàng Long Chương cảm thấy đau đầu choáng váng, hắn trợn trừng mắt không thể tin đây là thật, nhưng hai gương mặt quá giống nhau, thật sự giống như hai cái cờ lê đặt cạnh nhau.



"Thịnh Thanh Long chết tiệt, con bà nó tìm người như vậy sao? Sao lại cho một tên tội phạm giết người đến bắt tay với ông? Sau khi vụ này qua đi, ông sẽ dạy bảo đám khốn kiếp chúng mày một trận!"



Hoàng Long Chương thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc, nhưng sau đó lại đặt tất cả tâm tư lên người Vương Quang Vinh. Hắn đã không kịp nghĩ tại sao thư ký trưởng Vương lại có hình ảnh kia, hắn chỉ cố gắng nở nụ cười khô cứng nói:



- Thư ký trưởng, đây đều là...



Hai máy chiếu phim hầu như cùng hoạt động một lúc, trên màn hình bên trái thì Hoàng Long Chương vẫn bắt tay với nhân dân, nhưng đối tượng đã là một người khác.



- Triệu Nhị Thần, nam, dân tộc Hán, năm nay hai mươi tám tuổi, ngày x tháng x năm x lừa một cô gái vào phòng, hiếp dâm rồi bỏ trốn, ai có tin tức xin liên lạc...



Lúc này trong đầu Hoàng Long Chương đã kêu lên ong ong, con bà nó bắt tay với tội phạm giết người, bây giờ lại đổi thành tội phạm hiếp dâm, đây là chuyện gì? Thịnh Thanh Long, con bà mày đáng ghét.



- Thư ký trưởng, điều này...



Hoàng Long Chương muốn giải thích nhưng không biết nói sao cho phải, càng không biết nói từ đâu. Nếu cho hắn có không gian thì hắn sẽ giải thích cẩn thận, nhưng tình huống lúc này quá đột nhiên, hắn không chút chuẩn bị. Lúc này hình ảnh các nhân vật kêu oan liên tục hiện ra trên màn hình, giống như từng nhát búa đập vào lòng hắn.