Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2153 : Anh đừng suy đoán tâm tư của lãnh đạo (1)

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Chuyện này tuy rất xấu hổ thế nhưng Hà Lăng Nhiên biết rõ lúc này mình cần phải chịu đựng. Vì vậy dù Chung Phó Thần lên tiếng quá mức thì hắn cũng chỉ có thể nở nụ cười vui vẻ mà thôi.



Nhưng điều làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy khó chịu chính là Chung Phó Thần căn bản không thèm quan tâm đến mình, hơn nữa khóe môi Chân Thiên Ích còn lô ra nụ cười lạnh khá lơ đãng, điều này càng làm cho hắn nổi giận.



Thử nghĩ mà xem Chân Thiên Ích là loại người gì? Là một thằng vì tiền mà vứt bỏ vợ con làm trai bao, là loại cặn bã, loại người này mà đáng chê cười mình sao? Nhưng tình huống đó hắn thật sự không có gì để nói, chỉ có thể để cho Chân Thiên Ích cười nhạo mình mà thôi.



Điều này làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy tương đối thoải mái.



Nhưng Hà Lăng Nhiên không ngờ sự việc lại rơi vào trong tai ông già vợ của mình, thế là những chuyện không thoải mái giờ mới bắt đầu mà thôi.



- Hừ, anh nói xem vì sao mình không bao giờ làm được chuyện gì cho ra hồn? Anh có bản lĩnh gì mà dám làm cố vấn cho người ta? Anh cảm thấy thể diện của mình có tác dụng cao như vậy sao? Giọng nói của Vi Yến Qui không quá lớn thế nhưng mức độ mắng người thì căn bản là không nhẹ.



Vi Yến Qui mở miệng mắng làm Hà Lăng Nhiên không dám nói một lời, hắn biết rõ Vi Yến Qui không thèm quan tâm đến mình, nếu như không phải vợ toàn tâm toàn ý đi theo hắn, chỉ sợ rằng bản thân mình không là cái thá gì để đi vào gia đình này.



Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như không phải còn phải sống dựa vào lão già vợ này, Hà Lăng Nhiên cần gì phải nén giận như thế? Thế nhưng người ta hùng mạnh hơn anh, thế cho nên anh cũng chỉ có thể nén giận chịu uất ức mà thôi. Tình hình hiện tại là như vậy, trước mặt một vị phó bí thư tỉnh ủy thì người ta dù có lắm tiền cũng không làm được gì ra hồn.



Hai phút sau Vi Yến Qui mới thu hồi vẻ tức giận của mình, lão chỉ vào băng ghế rồi nói: - Anh ngồi đi.




Mặc dù Cao Đại Hòa vẫn xem như là tiến lên một bước, trở thành chủ tịch thành phố, thế nhưng chủ tịch thành phố và bí thư thị ủy vẫn có sự khác biệt quá lớn. Vi Yến Qui hiểu rõ điều này, khi sự việc xảy ra thì Cao Đại Hòa có gọi điện thoại nói muốn đến báo cáo với Vi Yến Qui, thế nhưng lại bị Vi Yến Qui từ chối.



Lần này Cao Đại Hòa đến có lẽ là cũng có một tâm tư giống như trước. Vi Yến Qui thầm nghĩ như vậy, lão trầm giọng cho ra sắp xếp với thư ký: - Cậu nói với chủ tịch Cao một tiếng, tối nay tôi sẽ dùng cơm với anh ấy.



Có thể dùng cơm chung với Vi Yến Qui thì rõ ràng là một vinh quang lớn, Trương Quảng Khách hiểu ý nghĩ của Vi Yến Qui, thế là không khỏi cảm thấy vui mừng cho Cao Đại Hòa.



Sở dĩ Trương Quảng Khách thân cận với Cao Đại Hòa cũng là vì người kia đã làm cho hắn không ít chuyện. Bây giờ Cao Đại Hòa đến nhờ hắn giúp đỡ, nếu như hắn không hoàn thành cho đối phương, như vậy cũng giống như mình thất bại. Bây giờ bí thư Vi đã chịu gặp mặt dùng cơm với Cao Đại Hòa, xem như Trương Quảng Khách hắn cũng trút được gánh nặng.



Sau khi thư ký rời đi thì Vi Yến Qui bắt đầu suy tư nên dùng cơm với Cao Đại Hòa như thế nào. Tuy lão biết Cao Đại Hòa sẽ tuyệt đối không dám nói một lời oán hận, thế nhưng lão là một lãnh đạo tỉnh ủy, phương diện an ủi cảm xúc của cán bộ thủ hạ cũng là một công tác không thể thiếu.



Vi Yến Qui nghĩ đến Cao Đại Hòa lại không khỏi nghĩ đến hội nghị thường ủy làm cho người của mình không được tiến lên vị trí mong muốn trước đó. Một chuyện vốn đã được quyết định thế nhưng chỉ vì Vương Tử Quân nói vài câu mà thay đổi bất ngờ, điều này làm cho lão không cam lòng.



Có lẽ sau sự kiện kia thì lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông sẽ tăng tiến. Thậm chí có người hiểu chuyện nói rằng một vị phó bí thư chủ quản như lão căn bản kém hơn phó bí thư Vương Tử Quân.



Vi Yến Qui tự nghĩ rằng mình là người bao dung khoáng đạt, lão cho rằng ghen ghét hiền tài chính là một biểu hiện cực kỳ không tự tin. Thử nghĩ mà xem, nếu như anh không lo lắng vì năng lực của bản thân mình, như vậy anh có sinh ra cảm giác không bằng người ta sao?