Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2168 : Về chốn cũ (1)

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Cho đến nay Đường Chấn Huy luôn bàng quan về tình huống của Vương Tử Quân, tuy Sầm Vật Cương căn bản khá giúp đỡ công tác của Vương Tử Quân, sắp xếp nhiều công tác lên người Vương Tử Quân, thế nhưng lão biết rõ thật lòng thì Sầm Vật Cương cũng không hy vọng Vương Tử Quân tiến lên mạnh mẽ, hơn nữa không muốn có một vị cán bộ trẻ tràn đầy năng lực là trợ thủ của mình.



Sầm Vật Cương là một người cường thế, lão tất nhiên không hy vọng có một người cường thế khác quật khởi ở Mật Đông. Nhưng Vương Tử Quân là cán bộ được trung ương phái xuống, có thể nói là nhân tuyển có một không hai cho vị trí của Đường Chấn Huy.



Nếu như Sầm Vật Cương ra tay quá lộ thì sẽ bị tuyến trên đả kích, nhưng Sầm Vật Cương lại ném nhiều công tác lên người Vương Tử Quân thì không ai nói nên lời. Dù sao thì vị rí của Vương Tử Quân là quá rõ ràng, Sầm Vật Cương ủy thác trách nhiệm cho Vương Tử Quân có thể nói là coi trọng cán bộ trẻ, thực hiện kiên quyết đúng chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp.



Dù tuyến trên có hiểu tâm tư của Sầm Vật Cương thì cũng không làm gì được. Nếu Vương Tử Quân không thể thoát khỏi đại cục mà Sầm Vật Cương giăng ra, như vậy chỉ có thể nói là Vương Tử Quân vô năng, không đáng bồi dưỡng.



Đường Chấn Huy vốn cho rằng Vương Tử Quân không nhìn rõ điều này, làm việc sẽ dốc hết sức. Hôm nay xem ra người kia hiểu rất rõ, sở dĩ không biểu hiện ra vì thấy thời cơ không thích hợp.



Lúc này Vương Tử Quân ném cho Đường Chấn Huy một phần lễ lớn, làm như vậy là cái gì? Không phải là phá rối thế cục của Sầm Vật Cương sao? Vương Tử Quân có thể nhờ mình đi phân tán hỏa lực của Sầm Vật Cương, lại tranh thủ thời gian cho mình. Hơn nữa Vương Tử Quân cũng không sợ Đường Chấn Huy không đồng ý, vì rõ ràng là Đường Chấn Huy sẽ không bao giờ từ chối được.



Đúng là hậu sinh khả úy.



Đường Chấn Huy chợt cảm khái rồi có chút chờ mong, đó là khi mà Vương Tử Quân tiến lên thay thế mình, có phải khi đó Sầm Vật Cương còn giữ được tình huống như lúc này nữa không? Đấu tranh với một vị cán bộ trẻ tràn đầy tâm cơ thế này cũng không phải dễ, một núi không thể có hai hổ, hai hổ đấu với nhau chưa hẳn chỉ có một bị thương, cũng có thể là lưỡng bại câu thương, biết đâu đến khi đó Sầm Vật Cương sẽ nhớ đến thời của mình?
Khi hai người Vương Tử Quân đang lẳng lặng hưởng thụ tình cảnh chỉ có hai người bên nhau, đúng lúc này những tiếng cười không chút lo lắng chợt vang lên.



- Tiểu Bảo Nhi làm gì mà vụi vẻ như vậy?



Mạc Tiểu Bắc cũng bị bừng tỉnh vì tiếng cười của con mình, thế là không khỏi nở nụ cười: - Tiểu Bảo Nhi đi đến đâu cũng cố gắng tìm ra những điểm mới lạ quan trọng, nó đang cùng cháu của Hoàng lão bắt cá, nó đề nghị chặn dòng suối nhỏ lại, sau đó dùng chậu tát nước ra ngoài.



Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Chúng ta đến xem thế nào.



Bên một dòng suối cách đó không xa có hai đứa bé đã cởi dép toàn thân đầy mồ hôi, Tiểu Bảo Nhi với gương mặt sáng rỡ đang cầm chậu nhỏ tát nước, vì tát hơi nhanh nên nước rơi hết lên đầu, thế nhưng nó vẫn không quan tâm mà tiếp tục làm việc. Dòng suối bị hai đứa nhỏ chặn lại đang đục ngầu, Vương Tử Quân thậm chí có thể thấy vài chú cá nhỏ thò đầu ra trong vũng nước đã khá cạn.



Mạc lão gia tử ngồi bên cạnh dòng suối đang chỉ huy hai đứa bé kia, cũng không quên cố gắng động viên. Khi thấy Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân đi đến thì ông cụ chỉ vào Tiểu Bảo Nhi rồi nói: - Tiểu Bắc, cháu nhìn kìa, năm xưa thể chất của cháu cũng được rèn luyện ở chỗ này đấy.



Vương Tử Quân căn bản rất tôn trọng Mạc lão gia tử, thế nhưng lúc này cũng không khỏi trợn trừng mắt. Hắn biết rõ khi còn nhỏ thì Mạc Tiểu Bắc đã đi theo Mạc lão gia tử, tuy cũng khá dịu dàng thế nhưng ở phương diện huấn luyện thì bị Mạc lão gia tử ép mạnh tay hơn cả đám con trai.