Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2170 : Tôn trọng giúp đỡ tôi (1)
Ngày đăng: 02:36 19/04/20
Vương Tử Quân không chen lời vào tình huống này, hắn chú ý quan sát mọi người chung quanh, mà lực chú ý của hắn chủ yếu đặt lên người của Tần Điền Cương. Mặc dù Tần Điền Cương là một người có thể dậm chân gây địa chấn ở Mật Đông, thế nhưng lúc này đối với những người đang có mặt ở đây thì Tần Điền Cương chỉ là một kẻ tiểu bối mà thôi, dưới tình huống bình thường thì Tần Điền Cương sẽ không nói lời nào.
- Tử Quân, những người này đều là trưởng bối của cậu, cậu mau đến đây ra mắt. Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ về những tính toán của Mạc lão gia tử, đúng lúc này Mạc lão gia tử đã lên tiếng.
Vương Tử Quân đã kết hôn nhiều năm với Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng những trường hợp ra mặt như thế này là không nhiều. Hắn thấy Mạc lão gia tử tỏ ra trịnh trọng như vậy, thế là không khỏi có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng đi đến.
Trong mắt những người được Mạc lão gia tử nói là trưởng bối căn bản không quá xa lạ gì Vương Tử Quân, dù sao trong quá trình làm quan Vương Tử Quân vẫn luôn là một ngôi sao lóa mắt. Dù người này đi đến địa phương nào cũng được coi là một nhân vật không tầm thường.
- Thủ trưởng, Tử Quân thật sự rất tốt, năm trước tôi đi đến Nam Giang học tập, anh Mộc bên kia cực kỳ tán thưởng Tử Quân, anh ấy nói Tử Quân đã làm được không ít việc hiện thực cho tỉnh. Thực tế khi mà virust dịch bệnh kia bùng phát thì Tử Quân càng có biểu hiện tuyệt vời. Dựa theo lời của anh Mộc, anh ấy cực kỳ hy vọng Tử Quân có thể tiến thêm một bước ở Nam Giang. Ông lão có mái tóc hoa râm ngồi bên trái Mạc lão gia tử chợt lên tiếng.
Ông lão nói lời này thì người ngồi bên phải Mạc lão gia tử cũng mở miệng: - Đúng vậy, Tử Quân còn quá tre, nếu không với công lao kia chỉ sợ đã tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu tỉnh rồi, mà chuyện này cũng không có gì là quá.
Nếu như là trước kia nghe người ta tán thưởng về Vương Tử Quân như vậy thì Mạc lão gia tử sẽ nhất định mở miệng ngăn đón, thế nhưng lúc này ông cụ lại không ngăn đón, ngược lại còn cười híp mắt nói: - Các cậu khích lệ như vậy là hơi quá, nhưng Tử Quân thật sự không tệ, cậu ấy còn trẻ, sau này còn cần các vị trưởng bối như các cậu quan tâm giúp đỡ một chút.
Đường Chấn Huy làm ra những hành động như vậy nhìn giống như có chút lỗ mãng, thế nhưng thực tế lại thông qua thủ đoạn này để biểu hiện thái độ của mình. Đó là chính Vương Tử Quân nếu muốn đắc lợi khi chạy qua lại giữa hai người Đường Sầm thì căn bản là không dễ dàng.
Vương Tử Quân cũng căn bản có dự đoán về tình huống này, trước khi tuyển cử xảy ra thì Sầm Vật Cương sẽ tuyệt đối không quá làm khó cho mình, như vậy đối với hắn cũng không có gì là tốt. Nhưng nếu mình được Đường Chấn Huy giúp đỡ, như vậy công tác sau này sẽ không bao giờ được Sầm Vật Cương ra tay chèo chống.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, đúng lúc này điện thoại trong tay Triệu Hiểu Bạch chợt vang lên. Triệu Hiểu Bạch nhìn qua dãy số gọi đến, hắn trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, là điện thoại của chủ tịch Đường.
Vương Tử Quân nhận lấy điện thoại trong tay của Triệu Hiểu Bạch, điện thoại vừa nối thông thì đã nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Đường Chấn Huy: - Bí thư Tử Quân phải không?
- Chào chủ tịch Đường, tôi là Vương Tử Quân. Sau khi điều chỉnh tâm tình của mình thì Vương Tử Quân trầm giọng đáp lời Đường Chấn Huy.
Giọng nói của Đường Chấn Huy cực kỳ bình thản và trầm ổn, chợt nghe thấy chủ tịch Đường cười nói: - Nghe nói anh và thủ trưởng đi đến địa phương chiến đấu năm xưa, điều này là rất tốt. Năm xưa thủ trưởng chiến đấu vất vả, bây giờ đi đến chốn cũ không những có lợi cho phương diện rèn luyện sức khỏe, còn có thể làm cho tâm tình người ta thả lỏng hơn. Anh đấy, thế nào lại đến nhận công tác sớm như vậy? Theo tôi thì anh nên bỏ thêm chút thời gian nữa ở bên cạnh thủ trưởng.