Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2200 : Một hành động vì dân sinh

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


Du Giang Vĩ thầm mừng rỡ, hắn biết bí thư Vương đến tỉnh Mật Đông làm chủ tịch tỉnh. Với năng lực của bí thư Vương, hắn tin tưởng chỉ sau vài năm nữa thì lực ảnh hưởng của lãnh đạo sẽ cực kỳ lớn ở Mật Đông, đến lúc đó mình đến tỉnh Mật Đông rèn luyện thật sự như diều gặp gió.



- Bí thư Vương, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ lời kêu gọi từ ngài.



Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kích động của Du Giang Vĩ mà không khỏi nở nụ cười.



Buổi sáng và buổi tối đều phải đi dùng cơm với người cùng một địa điểm, đây cũng không phải là chuyện làm cho người ta vui sướng. Cũng may vị giám đốc mới của khách sạn Nam Giang thật sự là một người khá có năng lực ở phương diện tiếp đãi, người này dặn dò nhà bếp dùng tất cả khả năng để cho ra những món ăn có phong cách khác hẳn, thế nhưng lần này người đến lại có vẻ nhiều hơn.



Không những là Diệp Thừa Dân đi đến, cả vợ cũng đến. Trước đó Diệp Thừa Dân cũng đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, yêu cầu đưa cả Mạc Tiểu Bắc và con trai đến dùng cơm, lý do là vợ của lão muốn nhìn xem Tiểu Bảo Nhi như thế nào rồi.



Vương Tử Quân nhìn thấy phu nhân của Diệp Thừa Dân căn bản tỏ ra cực kỳ thân cận với Tiểu Bảo Nhi giống như một món đồ mà mình cực kỳ thích thú, hắn không khỏi cảm thấy cần phải xin lỗi đứa con ngoan ngoãn của mình. Dù sao thì sự việc thế này sẽ còn phát sinh trong quá trình phát triển của Tiểu Bảo Nhi, thế nên cứ để nó thích ứng rồi nói sau.



- Bí thư Tử Quân, hướng gió ở tỉnh Mật Đông cũng không được tốt lắm. Sau khi nói vài câu liên quan đến Tiểu Bảo Nhi, Diệp Thừa Dân nâng ly rượu lên nói với Vương Tử Quân: - Vài ngày trước tôi có tham gia một hội nghị, có gặp mặt một người đồng sự năm xưa, anh ấy nói trên bàn làm việc của lãnh đạo đã xuất hiện đơn thư tố cáo anh.



Vương Tử Quân cười cười, mặc dù hắn có chút khiếp sợ thế nhưng vẫn tươi cười nói: - Bí thư Diệp, tôi tin tưởng ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.



Diệp Thừa Dân cười cười, thầm nghĩ Vương Tử Quân này quá xảo quyệt, khi có ưu thế thì tỏ ra cực kỳ ẩn giấu; khi rơi vào hoàn cảnh xấu thì vẫn bình tĩnh tự tin, làm cho anh khó thể nắm bắt được tâm lý thật sự là gì. Nhưng mình không cần phải tiếp tục quan tâm đến một người xảo quyệt như thế này nữa, thế là lão không khỏi nói với Vương Tử Quân: - Tôi cũng tin tưởng điều này.



Hai người nói cười thêm vài câu thì vứt bỏ đề tài này. Diệp Thừa Dân khá hiểu về tình hình công tác của Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông, sau khi nói vài câu về phương hướng phát triển của Nam Giang, lão chợt giận dữ nói: - Tử Quân, nói thật thì tôi cũng không nỡ để anh đi, nếu không phải là anh đến Mật Đông, sự cố xảy ra ở Hân Lũng chỉ có thể là lãnh đạo nói lời khen ngợi với Nam Giang mà thôi.
Lúc này Trương Tề Bảo cũng đang quan sát phản ứng của Vương Tử Quân, khi thấy bí thư Vương nhìn về phía mình thì hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu giống như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc. Thầm nghĩ những lời vừa rồi mình nói sai điều gì, vì sao bí thư Vương lại nhìn mình như vậy?



Khi Trương Tề Bảo cảm thấy bất an thì Triệu Hiểu Bạch ngồi ở hàng ghế phía trước đưa điện thoại đến: - Bí thư Vương, là điện thoại của chủ tịch Đường.



Vương Tử Quân nghe máy, bên trong vang lên âm thanh vui vẻ của Đường Chấn Huy: - Bí thư Vương, anh vừa xuống máy bay sao? Có đón vợ con đến chưa? Nếu đến rồi tôi sẽ đưa cả nhà đi đón gió tẩy trần một chút.



Đường Chấn Huy tỏ ra rất vui mừng, rõ ràng khoảng thời gian qua tâm tình của chủ tịch Đường là không tồi.



Vương Tử Quân dù rời khỏi Mật Đông vài ngày nhưng vẫn hiểu rõ ràng tình huống nơi đây, hắn biết rõ phương án nhất thể hóa Rừng Mật đã được hội đồng nhân dân tỉnh thông qua, lúc này con đường nối liền hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà càng được đặt lên mặt bàn để bàn bạc.



Trước khi Đường Chấn Huy về hưu thì có thể thực hiện được phương án mình mong mỏi nhiều năm, dù là người nào cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng có người vui thì có người sẽ không vui, Đường Chấn Huy nếu là người vui vẻ thì người kia sẽ không vui chút nào.



- Chủ tịch, cảm ơn sự quan tâm của ngài, vợ con tôi muốn nhân dịp này đến thủ đô ở với ông bà vài ngày, đến khi cháu đi học mới đến Mật Đông được. Vương Tử Quân nói làm cho Đường Chấn Huy cười lên ha hả: - Bí thư Tử Quân, báo hiếu các cụ là rất đúng. Nếu khách quý không đến bây giờ thì cứ để đó, khi nào bọn họ đến thì tôi sẽ bổ khuyết sau.



Vương Tử Quân nói vài câu khách khí với Đường Chấn Huy, khi hắn chuẩn bị nói những gì mình đã bàn với Diệp Thừa Dân, nhưng hắn còn chưa mở miệng thì Đường Chấn Huy đã lên tiếng: - Tử Quân, hai ngày qua tôi đã báo cáo với bí thư Sầm về phương diện sắp xếp cho đồng chí Lý Hanh Dư, nhưng anh ấy căn bản không tỏ thái độ gì.



Không tỏ thái độ chính là không đồng ý. Nghĩ lại thì cũng đúng, Lý Hanh Dư làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là rất quan trọng, tuy không là người không theo sát Đường Chấn Huy và Vương Tử Quân, thế nhưng nếu có bất kỳ tin tức gì thì Lý Hanh Dư cũng nắm bắt được đầu tiên. Sầm Vật Cương nếu đồng ý cho một người quan trọng như vậy ra đi mới là vấn đề.