Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2225 : Để lại dấu chân đi thu hoạch
Ngày đăng: 02:37 19/04/20
Cao Đại Hòa nhìn lướt qua đám cán bộ Nam Giang với vẻ mặt bình tĩnh đang nghiêm chỉnh ngồi ở chính giữa, hắn thầm nghĩ: - Những người này tuy đều là nhân tài, thế nhưng tối đa chỉ là cấp cục, nếu muốn tiến lên trong thời gian ngắn là không thể, căn bản không thể là trợ lực cho bí thư Vương. Sau này không còn sự chèo chống của chủ tịch Đường, quyền chủ tịch Vương sẽ không còn được thoải mái như trước.
- Các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp. Không biết từ khi nào thì thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy đã ngồi lên vị trí của người chủ trì hội nghị, bên cạnh Phương Anh Hồ chính là nhóm người Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh.
Cao Đại Hòa cũng không chú tâm quan sát Phương Anh Hồ, hắn chủ yếu nhìn Vương Tử Quân. Hắn thấy Vương Tử Quân ngồi ở vị trí trung tâm trên đài chủ tịch, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, căn bản không nhìn ra chút bất yên vì sự ra đi của chủ tịch Đường. Vương Tử Quân ngồi trên kia cực kỳ bình ổn, điều này làm cho Cao Đại Hòa chợt cảm thấy Vương Tử Quân có vài phần uy nghiêm hơn Đường Chấn Huy.
Phương Anh Hồ nói vài câu long trọng thì Uông Thanh Minh đứng lên tuyên bố những sắp xếp và yêu cầu đối với các cán bộ trao đổi của tỉnh Nam Giang. Uông Thanh Minh chỉ nói mười phút thế nhưng lại cho thấy sự coi trọng của tỉnh ủy đối với đám cán bộ tạm giữ chức này.
Một nội dung quan trọng nhất trong bài phát biểu của Uông Thanh Minh chính là nói về cương vị của các vị cán bộ Nam Giang đến trao đổi, đó là dù không tiến vào trong ban ngành thường ủy, thế nhưng cũng được tham gia hội nghị thường ủy như thường ủy bình thường, điều này cực kỳ có độ nặng.
Cao Đại Hòa thật sự không ngờ, hai ngày trước hắn còn xem qua bản thảo về ý kiến của phòng tài chính tỉnh ủy, cũng không có thông tin này. Bây giờ gia tăng thêm điều kiện kia, có lẽ là vừa mới thêm vào, nhưng bây giờ thêm vào một điềuu khoản trọng yếu như vậy, có lẽ người ra tay chỉ có thể là Vương Tử Quân.
- Lúc này mời đồng chí phó bí thư, phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân phát biểu vài lời. Giọng nói của Phương Anh Hồ lại vang lên trong phòng họp.
Khi câu nói của Phương Anh Hồ kết thúc, một tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Tiếng vỗ tay này hầu như mạnh gấp đôi âm thanh vừa rồi vang lên sau khi Uông Thanh Minh tuyên bố điều khoản sắp xếp cho cán bộ đến từ Nam Giang.
- Xem ra uy tín của bí thư Vương ở Nam Giang cũng không phải là tin đồn. Mễ Thần Thịnh quay đầu lại khẽ nói.
Khi Cao Đại Hòa đang thầm nghĩ như vậy, Phương Anh Hồ mời trưởng phòng tổ chức Địch Sâm Hưu của tỉnh Nam Giang phát biểu vài lời. Địch Sâm Hưu chính là trưởng phòng tổ chức mới của tỉnh Nam Giang sau khi Vương Tử Quân đi đến Mật Đông, trước khi đến tỉnh Nam Giang thì luôn công tác ở đơn vị trung ương.
Địch Sâm Hưu phát biểu rất ẩn giấu, hắn gọi Vương Tử Quân là lão lãnh đạo ở Nam Giang, hắn yêu cầu đám cán bộ tạm giữ chức ở Mật Đông phải nhất định chứng thực chỉ thị của bí thư Vương, phải cố gắng học tập và trao đổi kinh nghiệm với các cán bộ tỉnh Mật Đông.
Một giờ hội nghị trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc hội nghị thì nhóm người Vương Tử Quân cũng không nhanh chóng rời đi, bọn họ đi xuống đài chủ tịch, bắt đầu tiến hành tọa đàm với các cán bộ tỉnh Nam Giang.
Cũng không có nội dung tọa đàm gì cụ thể, thế nhưng những cán bộ tỉnh Nam Giang đến Mật Đông tạm giữ chức lại vây quanh lấy Vương Tử Quân, liên tục trò chuyện cùng Vương Tử Quân. Trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang cười tủm tỉm đứng sau lưng Vương Tử Quân, bộ dạng giống như mình thật sự là cấp dưới của bí thư Vương.
Vương Tử Quân cảm nhận được sự nhiệt tình của đám cán bộ Nam Giang mà mình không biết tên mang đến, thế là cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Hắn cũng không cho rằng mình làm được vài chuyện ở Nam Giang mà được bọn họ tán thành, thế nhưng điều này không khỏi làm hắn cảm động.
Áp lực của sự kiện Đường Chấn Huy rời đi, áp lực đến từ những công tác gần đây căn bản không là gì với cảm xúc cảm động vào lúc này. Nhưng khi hắn tọa đàm với cán bộ Nam Giang cũng không quên cán bộ tỉnh Mật Đông, bây giờ điều hắn cần làm chính là thực hiện tốt công tác trù tính chung.
Tiếng cười nói liên tục vang lên xây dựng một buổi tọa đàm thành công, lần này Vương Tử Quân cũng không tỏ ra kiểu cách nhà quan, hắn coi mình như một người ngoài cuộc, liên tục cổ vũ và tiến hành trao đổi với các cán bộ hai tỉnh.
Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp mà vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt lưu luyến, hắn thầm cảm động, thế nhưng bước chân lại càng thêm kiên định.