Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2240 : Lớn tuổi chí không già

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Nguyên nhân không muốn nói có lẽ là có chút cố kỵ với tập đoàn Thần Phương, mà Lôi Hợp Tuấn cố kỵ điều gì?



Khi Vương Tử Quân đang miên man suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Triệu Hiểu Bạch nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi lên tiếng: - Bí thư Vương, là điện thoại của giám đốc Triệu sở giáo dục tỉnh.



Vương Tử Quân cũng không nghĩ nhiều mà nhận điện thoại, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Triệu Thu Cúc: - Chủ tịch Vương phải không? Tôi đã truyền đạt chỉ thị của ngài với đơn vị, nhân viên đơn vị cực kỳ coi trọng chỉ thị của ngài, bọn họ cũng nhanh chóng cho ra một phương án, nếu khi nào ngài có rảnh thì tôi sẽ đến xin chỉ thị.



Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi cười nói: - Chị cứ nắm giữ phương án cụ thể, tôi chỉ xem kết quả mà thôi.



Tuy Triệu Thu Cúc còn muốn nói với Vương Tử Quân hai câu, thế nhưng Vương Tử Quân bên này căn bản không cho nàng cơ hội, hắn nói xong thì cúp điện thoại.



Lúc này cũng đã sắp hoàng hôn, Sầm Vật Cương nhìn mặt trời đỏ rực đang sắp khuất dần ở phương tây, thế là không khỏi thầm cảm khái.



Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, có thể nói là một người nhất ngôn cửu đỉnh, trong mắt nhiều người thì bí thư Sầm làm chuyện gì cũng cực kỳ có lực, mạnh mẽ nhanh chóng như gió. Nhưng có một điều mà lão không thể không thừa nhận, đó là khoảng thời gian gần đây lão luôn ý thức được quyền lực của mình đang gặp phải nguy cơ lớn.



Sầm Vật Cương cảm thán một câu và cũng cảm thấy mình có chút suy sụp tinh thần, căn bản không nên như vậy vào lúc này, chẳng qua lúc này trong phòng làm việc chỉ có một mình lão.



Mình sao lại có cảm xúc như vậy? Mặc dù bây giờ đã hơn năm mươi thế nhưng đối với vị trí hiện tại thì lão chỉ là một người đàn ông trung niên, lão vẫn còn có không gian để tiến lên.



Mình cảm khái không phải là vì người đàn ông trẻ tuổi kia sao?
Phương Anh Hồ không lên tiếng cũng không giải thích, hắn lẳng lặng ngồi đó, chịu khó nhẫn nại làm người lắng nghe. Sầm Vật Cương cũng không có ý tiếp tục truy vấn, sau khi nói xong thì khoát tay áo: - Tôi nói ra những lời này chỉ hai ta biết là được.



Phương Anh Hồ khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Sầm Vật Cương, tuy Sầm Vật Cương khinh thường chút thủ đoạn nhỏ kia, thế nhưng cũng không muốn can thiệp.



Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ: "Với những gì mình hiểu về Sầm Vật Cương, nếu như Sầm Vật Cương căn bản không thèm quan tâm đến chuyện gì, tuyệt đối sẽ không cho phép sự việc phát sinh dưới mắt mình!"



Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương căn bản cảm thấy trò kia không ra gì, lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không phải đã cố kỵ người kia đến mức độ này rồi chứ?



Sau khi quay về nhà thì Cố Quảng Đắc thở dài một hơi, hôm nay hắn chạy cả ngày, hắn cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, thế nhưng lại rất hưng phấn và thoải mái.



Cố Quảng Đắc nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt tía tai của đám phụ huynh dưới sự chất vẫn của lãnh đạo phòng giáo dục, Cố Quảng Đắc chợt nghĩ: "Con bà nó, bình thường xưng anh em với mình, bây giờ mình ngã đổ thì lại tránh ra thật xa, tìm đến cửa thì chạy vội đi như thỏ. Được rồi, đám khốn kiếp, sau này nếu ông có cơ hội vùng lên, như vậy ông sẽ cho chúng mày đẹp mặt."



- Sự việc thế nào rồi? Vợ Cố Quảng Đắc đang ở trong nhà, khi thấy chồng đi về thì lớn tiếng hỏi.



Cố Quảng Đắc cũng không còn quá nhiều cảm tình với người vợ cũng không còn đẹp đẽ như xưa của mình, hắn khoát tay dùng giọng mất kiên nhẫn nói: - Tôi chết khát đến nơi rồi, mau lấy nước cho tôi.



Vợ Cố Quảng Đắc vừa đặt ly nước xuống thì lầm bầm bất mãn: - Nói một câu có thể chết người sao? Tôi ở nhà đổ mồ hôi lo lắng cho anh, anh lại lớn tiếng này nọ. Tôi hỏi anh một lúc lâu mà anh không nói lời nào, đây không phải là cố ý làm cho tôi không thoải mái sao?