Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2285 : Làm rất đúng
Ngày đăng: 02:37 19/04/20
- Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài. Nhâm Chính Thịnh nghe nói hôm nay còn được gặp mặt Vương Quang Vinh thế là càng thêm vui mừng. Dù là Vương Tử Quân hay Vương Quang Vinh đều là những người mà hắn cực kỳ ngưỡng mộ, có thể gặp mặt hai vị lãnh đạo này đều có trợ giúp rất lớn. Hơn nữa sau này cũng có những đề tài nói ra làm cho người ta hâm mộ.
Vương Tử Quân tất nhiên không biết rõ suy nghĩ hiện tại của Nhâm Chính Thịnh. Sau khi hắn đặt điện thoại xuống thì nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt của Nguyễn Chấn Nhạc.
Vương Tử Quân biết vị trí của mình trong suy nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc, sở dĩ Nguyễn Chấn Nhạc xử lý chuyện này nhanh như vậy, tất nhiên không phải là nịnh bợ mình, chỉ là không muốn bị làm phiền bởi những chuyện nhỏ như thế này.
"Xem ra mình cũng có chút quá phận!" Vương Tử Quân chợt sinh ra ý nghĩ đầy thiện tâm, thế nhưng sau đó lại chối bỏ ngay Lần này Lý Hanh Dư gặp mặt Nguyễn Chấn Nhạc căn bản khôn phải vì trung thu buồn bã nên nói chuyện cho vui, thật ra chính là vì những vấn đề khác.
Sau một lúc lâu thì cành lựu căn bản đã bị Tiểu Bảo Nhi đánh tan tá, Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi ném cây gậy xuống đất rồi chạy quanh sân như điên, thế là không khỏi nở nụ cười. Mạc lão gia tử ở bên kia đang chống gậy đi lại cũng cười tươi vui vẻ, sau đó cầm quả lựu mà Tiểu Bảo Nhi đã đánh xuống bỏ vào trong giỏ.
Dù Vương Tử Quân chủ yếu tập trung tinh lực lên người Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng cũng không phải không chú ý đến Mạc lão gia tử. Khi Mạc lão gia tử cúi đầu thì hắn cảm thấy có chút đau thương, mặc dù ông cụ rất vui vẻ thế nhưng da càng ngày càng nhiều đốm như đồi mồi, căn bản không thể nào che giấu được.
- Thủ trưởng, ngài nên nghỉ ngơi một lát. Nhân viên cần vụ đứng bên cạnh có chút do dự, sau đó khẽ đi đến bên cạnh khuyên bảo Mạc lão gia tử.
- Hôm nay không có gì là mệt mỏi, để tôi chơi với Tiểu Bảo Nhi một lát, tôi cảm thấy mình như trẻ lại, không cần nghỉ ngơi, không cần. Mạc lão gia tử liên tục khoát tay với nhân viên cần vụ, sau đó nở nụ cười sáng lạn nói.
Nhân viên công tác có chút do dự, sau đó vẫn khẽ khuyên nhủ: - Thủ trưởng, chúng tôi có nghe bác sĩ nói, không thể để ngài vận động mạnh thời gian dài, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe...
- Được rồi, hôm nay tôi phá lệ một lần, lát nữa tôi sẽ giải thích cho bọn họ. Gương mặt của Mạc lão gia tử có hơi căng, ông cụ dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Mạc lão gia tử khoát tay áo với Vương Tử Quân: - Đến tuổi của tôi thì muốn ngủ ngon một giấc cũng không dễ dàng, hơn nữa sau này còn nhiều thời gian nghỉ ngơi, đến khi đó nghỉ ngơi cũng được.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Mạc lão gia tử, hắn định mở miệng nói rằng ông cụ sẽ sống lâu trăm tuổi, thế nhưng cuối cùng lại không nói ra như vậy. Vì hắn hiểu rất rõ ràng, ông cụ cũng không phải là người cần được hắn an ủi.
- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tìnnh của đời người. Tử Quân, cậu đi đến vị trí ngày hôm nay thì căn bản nhìn rõ bản chất sự việc này còn hơn người thường. Mạc lão gia tử đứng lên rồi cười nói: - Trên đời này còn nhiều chuyện mà tôi căn bản còn chưa làm xong, chưa an tâm, thế nhưng Tiểu Bắc gả cho cậu là một chuyện mà tôi an tâm.
Vương Tử Quân đỏ mặt lên, hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mạc lão gia tử, không biết nói gì cho phải. Bây giờ hắn đã hiểu được thủ đoạn của Mạc lão gia tử, thế nên căn bản là không lừa được ông cụ.
Mạc lão gia tử giống như không thấy được vẻ mặt quẫn bách của Vương Tử Quân, lão đi về phía trước hai bước rồi cười cười nói: - Cậu công tác ở tỉnh Mật Đông cũng không tệ.
- Cháu công tác ở Mật Đông vẫn còn nhiều phương diện chưa ổn. Vương Tử Quân cố gắng áp chế tạp niệm trong lòng, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Mạc lão gia tử rồi khẽ nói.
- Có một số việc cậu nhất định phải làm như vậy. Mạc lão gia tử ngừng gậy rồi dùng giọng tràn đầy kiên định nói.
- Trong mắt nhiều người chỉ cần linh hoạt một chút là có thể thoải mái vượt qua kiểm tra, thật ra bọn họ gọi đó là đường thẳng, thế nhưng thực tế lại là lạc lối. Khi bọn họ quen đi đường thẳng, sau này gặp đường khó thì không thể đi. Mạc lão gia tử nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghiêm trang nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Mạc lão gia tử, hắn chậm rãi tán thưởng lời nói của ông cụ. Sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn khẽ nói: - Ông, cháu hiểu rồi.