Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2289 : Không phải khen ngợi mà muốn anh tự táng dương (2)
Ngày đăng: 02:37 19/04/20
Khi Phương Anh Hồ đang suy nghĩ xem nên dẫn phát ý nghĩ của bí thư Sầm như thế nào, đúng lúc này Sầm Vật Cương chợt nói: - Tôi đã mời chủ tịch Vương đi thăm hỏi ý kiến các vị cán bộ cựu chiến binh trong tỉnh, vài ngày tới anh sắp xếp cho tôi.
- Vâng, tôi biết rồi. Phương Anh Hồ nhanh chóng nở nụ cười, hắn hiểu rõ sách lược của Sầm Vật Cương, sắp xếp như vậy rõ ràng là theo đúng kế hoạch.
Sầm Vật Cương giống như cảm nhận được giọng điệu của Phương Anh Hồ có chút biến hóa, thế là không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Ánh mắt của Sầm Vật Cương được Phương Anh Hồ mẫn cảm nắm bắt được, điều này không khỏi làm cho trái tim của hắn đập mạnh lên, thầm hối hận: "Mình căn bản còn chưa tu luyện đến mức núi ập xuống đầu mà vẫn còn bình tĩnh, biết đâu tâm tư của mình đã bị lãnh đạo nhìn thấu rồi?"
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn còn chưa ngồi vững vàng thì nhận được điện thoại của Thạch Kiên Quân. Thạch Kiên Quân nói đùa hai câu rồi dùng giọng nghiêm túc nói: - Tử Quân, bây giờ cậu có rảnh không? Trò chuyện một chút được không?
Vương Tử Quân biết rõ Thạch Kiên Quân nhất định có chuyện quan trọng cần nói với mình, hắn trầm giọng nói: - Tôi đang ở trong phòng làm việc.
- Tôi vừa từ thủ đô quay về, hôm qua có dùng cơm với một vài vị lãnh đạo, có người nói Mật Đông có nhiều đơn thư tố cáo anh, trong đó có nhiều vị từng đảm nhiệm vị trí cao ở tỉnh Mật Đông. Thạch Kiên Quân nói rất chậm, giống như từng câu từng chữ là ngàn quân áp đỉnh.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn căn bản đã hiểu rõ ràng chuyện này, hắn biết mục đích đám người kia tố cáo chính là muốn loại mình ra khỏi vòng tuyển cử. Mục đích của đám người này không phải là vào lúc tuyển cử ở hội đồng nhân dân, rõ ràng là muốn điều chỉnh mình trước khi tuyển cử.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà, sau đó nhấc điện thoại lên, nhưng bấm vài con số lại đặt điện thoại xuống.
Nếu như mình tỏ ra thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ sợ bị người ta trêu chọc. Hắn thầm lóe lên nhiều ý nghĩ, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ trẻ con như vậy.
Buổi tối Vương Tử Quân cùng Kim Chính Thiện đi uống trà, cũng không phải là khách sạn Thịnh Thế, là một địa phương bí mật cho Kim Chính Thiện chỉ định. Chỉ là một nhà hàng không lớn nhưng khá đẹp mà thôi.
Triệu Hiểu Bạch cùng đi theo Vương Tử Quân, ba người gọi bốn món ăn: Cá kho, canh đậu hũ, chân heo hầm, đậu xào, trên cơ bản chỉ là những món bình thường và có hương vị phương bắc. Triệu Hiểu Bạch ở bên cạnh không khỏi thầm cảm thán, sau khi đi làm thư ký cho Vương Tử Quân thì liên tục được ăn những món khá bình dị mà rất ngon, có thể nói bữa cơm tối nay căn bản là không có quá nhiều ước thúc.
Sau khi ba người dùng cơm xong, Kim Chính Thiện nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu đi giúp tôi đóng giấu văn kiện này, lát nữa tôi còn có việc cần dùng.
Triệu Hiểu Bạch tiếp nhận văn kiện rồi nhìn sang Vương Tử Quân. Hắn biết rõ ai cũng có thể đóng dấu văn kiện, chỉ sợ dượng yêu cầu mình đi đóng giấu văn kiện là giả, thế nhưng trò chuyện riêng với chủ tịch Vương là thật.
Vương Tử Quân sao không nhìn rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện? Hắn cười nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu đi làm đi, không cần xen vào việc của tôi.