Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2296 : Cầu vồng sinh mệnh (1)
Ngày đăng: 02:37 19/04/20
Mạc lão gia tử ra đi giống như một tiếng sấm vang vọng giữa đất trời. Mặc dù những năm qua hình bóng ông cụ đã nhạt nhòa trong mắt bao người, thế nhưng vẫn là một cựu chiến binh có nhiều cống hiến cho đất nước, điều này vĩnh viễn không có người quên.
Khi tang lễ của Mạc lão gia tử đang được tổ chức thì ở tỉnh Mật Đông lại có vài người có ánh mắt nhìn rất xa.
Trong phòng làm việc của mình, Hà Kiến Chương với mái tóc hoa râm đang ghi chép gì đó. Từ sau khi trở thành phó chủ tịch thường vụ tỉnh thì có nhiều người khuyên Hà Kiến Chương nên đi nhuộm tóc, thế nhưng Hà Kiến Chương từ chối ngay. Lý do của hắn đưa ra cũng rất cứng, tôi tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ với nhiệm vụ chủ yếu là thực hiện công tác, mái tóc hoa râm cũng không là vấn đề, tóc đen hay trắng không liên quan đến phương diện có làm được việc hay không.
Mặc dù kể cả Vương Tử Quân cảm thấy sự cố chấp của Hà Kiến Chương không quá tốt, thế nhưng cũng không ai can thiệp, đành phải để mặc hắn. Thế nhưng hành vi này của hắn lại làm cho ủy ban nhân dân tỉnh có một phong cảnh khác biệt.
- Chủ tịch Hà, đây là báo cáo mà ngài cần. Trương Tề Bảo đi đến đưa một phần văn kiện cho Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, hai hàng chân mày chợt nhíu lại: - Xem ra không trị các khu quy hoạch ở Mật Đông là không được.
Trương Tề Bảo không nói gì, hắn ngồi xuống đối diện với Hà Kiến Chương, gương mặt có vài phần kính sợ.
- Đúng rồi, tiền đã đưa sang thành phố Rừng Mật chưa? Bây giờ phương diện xây dựng các hạng mục đại hội thể dục thể thao thế nào rồi? Tôi đã nói với anh rồi, anh nhất định phải nói rõ ràng với chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật, dù thế nào thì năm nay cũng phải hoàn công các công trình của đại hội thể dục thể thao. Hà Kiến Chương gãi gãi đầu rồi nói tiếp: - Hai ngày nay chủ tịch Vương không có mặt, tôi cảm thấy chuyện gì cũng lộn xộn cả lên.
Một núi không thể có hai hổ, Sầm Vật Cương tự nhận mình không phải là người lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng nếu có một trợ thủ quá mạnh như vậy thì dù là ai cũng không vui sướng.
Vương Tử Quân căn bản là rất tốt, thế nhưng lại không tương đồng với ý kiến của mình.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Sầm Vật Cương lại đưa mắt nhìn về phía tivi. Nhưng hình ảnh của Vương Tử Quân đã không còn, bản tin về lễ tang của Mạc lão gia tử cũng sắp kết thúc.
Sầm Vật Cương tắt tivi đi, lão nằm trên ghế sa lông, một lát sau mới thở dài một tiếng.
Sầm Vật Cương đi ra khỏi phòng xép, lão ngồi xuống chiếc ghế lãnh đạo trong phòng làm việc, sau đó mới khẽ thở ra một hơi.
Sầm Vật Cương nhìn Vi Yến Qui đi theo thư ký vào phòng, lão đứng lên nói: - Bí thư Vi đến đấy à, mời anh ngồi.
Trên mặt Vi Yến Qui là nụ cười nhàn nhạt, lão đi đến ngồi xuống rồi nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, vừa rồi tôi nghe nói tối qua ngài ngủ rất khuya, như vậy rõ ràng là không được. Công tác thường làm không hết, ngài chính là định hải thần châm của tỉnh Mật Đông, nếu như ngài không ngủ ngon sẽ làm ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí khác.