Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2315 : Lùn phải bò lên trên

Ngày đăng: 02:38 19/04/20


Mọi người thường nói quan viên là đám người bị dục vọng quyền lực thiêu đốt, ai cũng xu nịnh để có cơ hội bò lên trên, nhưng một khi động chạm đến lợi ích của mình thì giãy nãy như đỉa phải vôi. Cũng có người nói vì thuận lợi trèo lên cao mà có nhiều người tự hạ thấp mình, nói một đằng nghĩ một nẻo, đeo mặt nạ trước mặt để lừa người khác. Căn cứ vào đây thì có thể thấy Tiết Xuyên Cường cũng không phải một người thoát tục.



Tiết Xuyên Cường biết Vương Tử Quân hiểu rõ ý mình, thế nhưng hắn hiểu cũng không làm gì được, Vương Tử Quân và mình không có quan hệ sâu xa, sao có thể để Vương Tử Quân ngầm hiểu phải trợ giúp mình? Vì vậy khi Vương Tử Quân không có phản ứng thì hắn vẫn phải nói ra rõ ràng.



- Tôi cảm thấy mình còn nhiều thiếu khuyết, vì thế từ chối ý tốt của chủ tịch Chu, không ngờ chủ tịch Chu lại nói với ngài như vậy.



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tự ti mặc cảm của Tiết Xuyên Cường, hắn chợt cười nói: - Dũng cảm chọn gánh nặng cũng không phải là một chuyện khó khăn. Tôi thấy dũng cảm chọn lấy gánh nặng không phải là một biểu hiện tự tin, còn tỏ thái độ chăm chú với sự nghiệp phát triển của chúng ta.



- Chủ tịch Xuyên Cường đã công tác nhiều năm ở mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông, có kinh nghiệm công tác phong phú, tôi cảm thấy anh có ưu thế và năng lực, mà tôi tin lãnh đạo thượng cấp cũng thấy rõ điều này. Vương Tử Quân nói làm cho Tiết Xuyên Cường có chút hưng phấn mà cũng nhanh chóng thất lạc. Tuy Vương Tử Quân nói ra những lời động viên, thế nhưng nó lại làm cho người ta sinh ra cảm giác bay bổng.



Tiết Xuyên Cường và Vương Tử Quân uống xong một bình trà thì chậm rãi lên xe rời đi, lúc này Tiết Xuyên Cường thật sự rất cảm khái.



Tiết Xuyên Cường biết rõ những hành vi của mình trước đó căn bản đã tạo nên hàng rào trong lòng Vương Tử Quân, nếu muốn đánh vỡ nó thì còn cần phải cố gắng nhiều năm.



Vương Tử Quân ngồi trên xe và tư duy về vấn đề sau khi Vi Yến Qui rời khỏi Mật Đông. Khi thượng cấp càng chú trọng phương diện giảm vị trí cấp phó trong tỉnh ủy, như vậy vị trí phó bí thư chuyên trách càng thêm quan trọng. Đây là vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, căn bản có quyền lên tiếng rất mạnh.



Vi Yến Qui rời đi thì Sầm Vật Cương sẽ buông tha cho vị trí này sao? Sầm Vật Cương sẽ đề cử ai làm phó bí thư tỉnh ủy?



Vương Tử Quân nghĩ đến nhiều gương mặt trong số các vị thường ủy tỉnh ủy, hắn cảm thấy người có khả năng nhất lúc này là Khang Tắc Chính, Uông Thanh Minh và Phương Anh Hồ. Còn Tiết Xuyên Cường, mặc dù người này có tâm tư cạnh tranh, thế nhưng nói về phương diện lực lượng thì còn kém hơn cả Phương Anh Hồ.




Vương Tử Quân cười cười, hắn nói vài lời với mọi người nơi đây về thư viện tỉnh, sau đó khoát tay với mọi người: - Mọi người cứ trò chuyện vui vẻ, tôi đi gọi điện thoại một chút.



Khi Vương Tử Quân nói chuyện điện thoại xong đi xuống lầu thì thấy khách đã đi sạch, Mạc Tiểu Bắc đang ngồi đoan chính xem tivi, gương mặt ẩn giấu nụ cười.



Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Mạc Tiểu Bắc, hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó kéo nàng vào lòng mình: - Em ức hiếp đồng sự của mình có phải cảm thấy rất thoải mái không?



- Xem ra chủ tịch Vương anh là người lợi hại, chỉ cần ngồi xuống thì căn bản không ai dám lên tiếng. Mạc Tiểu Bắc đặt ly trà xuống rồi cười khẽ nói với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Em đúng là không nhìn rõ tâm tư tốt, anh đã rất nể mặt đồng sự của em, đồng thời cũng xem như chống đỡ cho em rất tốt. Anh tin tưởng sau này cuộc sống của đồng chí phó giám đốc Mạc sẽ rất thích ý.



- Hừ. Mạc Tiểu Bắc giống như nghĩ đến điều gì đó, nàng có chút không vui: - Thật sự là em không thích những người này, buổi tối dùng cơm bắt em trả tiền, lại đòi đến nhà một chuyến. Khi em đưa bọn họ đến nơi đây, vẻ mặt bọn họ chợt biến đổi, thế là bọn họ lại hỏi bố em là ai.



- Sao em không nói tên bố ra, vì bố em còn lợi hại hơn cả anh. Vương Tử Quân nghịch ngợm vân vê mũi của Mạc Tiểu Bắc rồi cười hì hì nói.



- Em vừa định nói thì chủ tịch tỉnh đã về nhà, bọn họ còn muốn hỏi thêm thế nhưng không còn ai tiếp tục lên tiếng. Mạc Tiểu Bắc cũng không tức giận vì lời nói mờ ám của Vương Tử Quân, ngược lại còn dùng giọng nghịch ngợm nói.



- Đó là chuyện thường tình trong đời, em không cần quá quan tâm. Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo rồi nói.