Bí Thư Trùng Sinh
Chương 232 : Như gần như xa
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Tôn Hạ Châu rót nước rồi nhanh chóng bỏ đi, Liên Giang Hà lấy ra một phần tài liệu nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngày hôm qua mười mấy người kia đã bị thẩm vấn, đây là kết quả.
Liên Giang Hà nói rồi dùng hai tay đưa cho Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, những người này rõ ràng cho thấy có mưu đồ, ngày hôm qua chúng tôi đã đột kích thẩm vấn, hỏi vấn đề cá nhân thì bọn họ rất phối hợp, nhưng khi hỏi đến vấn đề có phải bọn họ có tổ chức hay không, bọn họ lại nói không biết gì. Còn việc đuổi đánh ba vị thôn dân, bọn họ còn trăm miệng nói đang đuổi theo ba tên trộm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Liên Giang Hà trầm ngâm một chút, sau đó rút một điếu thuốc châm lửa nói.
- Cầm tuýp sắp và gậy gộc đi đánh trộm sao?
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Liên Giang Hà có chút do dự, cuối cùng định lên tiếng thì Vương Tử Quân thản nhiên nói:
- Tôi chỉ có một yêu cầu với sự việc vừa xảy ra, đó chính là cục công an chúng ta căn cứ vào sự thật, dùng pháp luật làm thước đo, cũng không làm cho người tốt bị oan, nhưng cũng tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ xấu nào lọt lưới.
Vương Tử Quân nói rất bình thản, nhưng Liên Giang Hà lại thầm hiểu thái độ của Vương Tử Quân, hắn đang định nói vài lời hứa hẹn với Vương Tử Quân thì điện thoại trong túi vang lên.
Liên Giang Hà là người rất cẩn thận, dưới tình huống bình thường thì đi đến báo cáo với lãnh đạo, nếu điện thoại vang lên thì sẽ tắt đi. Đây chính là sự tôn trọng của hắn dành cho lãnh đạo. Hôm nay điện thoại vang lên, hắn cũng định hành động như thường ngày, hắn cũng không nhìn số điện thoại mà tắt rồi bỏ vào túi áo. Nhưng người gọi điện thoại giống như cố tình đối nghịch với Liên Giang Hà, vừa cắt điện thoại thì tiếng chuông lại vang lên.
- Nhận điện thoại đi.
Vương Tử Quân rốt cuộc cũng thấy Liên Giang Hà có chút bất an, thế là cũng không so đo nhiều.
Liên Giang Hà thấy Vương Tử Quân cung không quá mất vui, thế cho nên nở nụ cười hối lỗi và cầm lấy điện thoại bấm nút nghe.
Liên Giang Hà cúp điện thoại và vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Bí thư Vương, vừa rồi người trong cục gọi điện thoại đến, nói là người của đội cảnh sát hình sự thành phố đi xuống, nói một người trong số chúng tôi bắt được có tên là Hạ Thiết Sinh, tên này có liên quan đến một vụ trộm cướp, cần đưa về cục công an thành phố điều tra xử lý.
Hạ Thiết Sinh, đây là cái tên mà Vương Tử Quân chưa từng nghe qua, khi hắn đang trầm ngâm thì Liên Giang Hà tiếp tục nói:
- Hạ Thiết Sinh chính là tên cầm đầu đám người kia, trên mặt có vết thẹo.
Vương Tử Quân nghe Liên Giang Hà nói như vậy mà biết người này là ai, đó là kẻ cầm đầu đám côn đồ. Bây giờ người của cục công an thành phố chợt xuất hiện muốn đưa người đi, đây cũng không phải quá trùng hợp rồi đấy chứ?
- Cục trưởng Liên, anh cảm thấy chúng ta nên xử lý như thế nào?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Liên Giang Hà rồi dùng giọng bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Liên Giang Hà không chút biến đổi, nhưng đầu óc của hắn lại vận chuyển rất nhanh. Hệ thống công an của bọn họ chịu sự lãnh đạo của hai phía, nhưng địa phương lãnh đạo càng ước thúc hơn. Vương Tử Quân dù không nói rõ nhưng đã có tâm tư điều tra đến cùng, Liên Giang Hà cũng biết rõ điều này.
Nên nghe theo người của cục công an thành phố hay là Vương Tử Quân? Đây chính là vấn đề mà Liên Giang Hà cần phải lựa chọn. Lúc này Liên Giang Hà dùng giọng không chút do dự nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy sự kiện Hạ Thiết Sinh rất trọng đại, cảnh sát hình sự thành phố có thể tiến hành hỏi cung, nhưng những người này có liên quan đến án ở huyện Lô Bắc, phải ở lại huyện Lô Bắc xử lý cho rõ ràng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói:
Y Phong thấy Hào Chấn Giang bắt tay với Vương Tử Quân xong thì lên tiếng đuổi khách.
Hào Chấn Giang nở nụ cười xấu hổ, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Y Phong, tôi cũng chưa dùng cơm, nếu không chúng ta cùng ngồi ăn. Hai người cứ bàn chuyện riêng, tôi sẽ không quấy rầy.
- Không được!
Giọng điệu của Y Phong rất kiên quyết, Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của Y Phong, hắn chợt thấy có chút lạ lẫm. Cô gái này tính tình quá thẳng, tương lai đi ra xã hội, với cách đối nhân xử thế như vậy cũng khó phát triển. Nhưng sau đó hắn lại vui mừng, Y Phong có thể cự tuyệt từ chối thứ gì mình không thích, đây là một cảm giác trưởng thành, một loại dũng khí.
Cô giáo Y Phong một năm trước chỉ sợ sẽ không can đảm như vậy, Vương Tử Quân thầm nghĩ, sau đó hắn phất tay với Hào Chấn Giang:
- Nếu đã đến thì cùng ngồi dùng cơm.
Y Phong trừng mắt mà không nói thêm điều gì, nhưng Vương Tử Quân có thể thấy rõ ánh mắt không vui của nàng. Mà Hào Chấn Giang lại giống như không thấy gì, hắn thoải mái ngồi xuống.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, có thịt cá có bánh bao, có cả đậu hũ, thịt kho. Món chính là súp tôm, cá kho, một nửa nồi cháo. Vương Tử Quân nhìn nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, mũi có hơi cay, trong lòng lại ấm áp, đó đều là những món hắn thích, xem ra Y Phong cũng nhớ rất kỹ.
Nếu nói một cách khách quan thì Vương Tử Quân cũng quý trọng cuộc gặp lần này, hắn thích Y Phong, nhưng về sau này lại áy náy vì hai bên sẽ không đến được với nhau. Dù những lời này không thể nói ra rõ ràng, nhưng hắn nhìn vào ánh mắt và hành vi của nàng, hắn hiểu tình cảnh của mình.
- Ơ, Y Phong, không phải em thích ăn trứng gà, hẹ xanh và sủi cảo sao? Thế nào lại gọi món thịt?
Hào Chấn Giang thấy các món ăn trên bàn ngoài hai thứ có vẻ chấp nhận được thì những thứ khác đều là thịt cá, hắn có chút buồn bực và khẽ hỏi, nhưng vừa nói ra khỏi miệng thì chợt nhớ đến vấn đề gì đó, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn giấu nhìn Vương Tử Quân.
Nhưng câu nói này của Hào Chấn Giang làm cho ấn tượng tốt của Vương Tử Quân biết mất sạch, hắn cười cười dùng giọng thẳng thắn nói:
- Mỗi lần đi dùng cơm thì Y Phong đều gọi những món hợp với khẩu vị của tôi, điều này Y Phong nhớ rất rõ, tôi là người thích ăn thịt.
Y Phong thích Vương Tử Quân gọi mình là nha đầu, xưng hô như vậy làm cho nàng động tâm, làm nàng ấm áp. Nàng vốn cho rằng mình đối xử tốt và hắn không thấy, nhưng bây giờ xem ra hắn hiểu rất rõ, chỉ là như vậy càng làm cho nàng thương cảm.
Hào Chấn Giang cười ha hả, hắn tranh thủ thời gian sửa lời:
- À, Y Phong rất khéo hiểu lòng người, vì vậy tôi không có việc gì thường cùng cô ấy đi dùng cơm. Đúng rồi, đại ca, còn quên chưa hỏi cao danh quý tánh của anh?
- Tôi họ Vương.
Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó cầm đũa bắt đầu gắp món ăn.
Vương Tử Quân và Y Phong chỉ lẳng lặng dùng cơm, mà Hào Chấn Giang thì bắt đầu nói liên tục, vừa nói về đãi ngộ với nhân viên tập sự, vừa nói gần nói xa rằng sau khi qua kỳ thực tập thì mình sẽ được uỷ thác trách nhiệm.
Vương Tử Quân vốn có việc cần bàn với Y Phong, nhưng lúc này có mặt Hào Chấn Giang, hắn cũng không còn hào hứng. Sau khi dùng cơm xong, hắn nói với Y Phong:
- Nha đầu, có chút việc, tôi đi trước, sau này sẽ liên lạc.
Y Phong gật đầu vô thức, nàng nói nhỏ một câu tạm biệt, âm thanh rất khẽ, cũng rất kiên quyết. Vương Tử Quân nghe được câu tạm biệt của nàng mà có chút đau nhức, giống như chỉ có nhớ về nụ hôn vào lúc hoàng hôn kia thì mình mới rung động với nàng.
Vương Tử Quân tạm biệt Y Phong có chút chua xót, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Khoảnh khắc khi bước ra khỏi quán Tương, phồn hoa đã mất, sau này hai người là hai đường song song, không còn duyên phận giao cắt với nhau.