Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2329 : Vỗ ngực tỏ thái độ, vỗ bàn chửi chó má (2)

Ngày đăng: 02:38 19/04/20


Miêu Dược Hổ cảm thấy đầu óc rối loạn, hắn không ngờ mình vừa mới cho ra một chút bất mãn lại phải tiếp nhận phản kích sắc bén như vậy. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, Vương Tử Quân rõ ràng là hổ không được sờ mông.



Nhưng hối hận cũng không có tác dụng quá lớn, sau này Miêu Dược Hổ sẽ trở thành trò cười cho cả tỉnh. Chưa nói đến phương diện đề bạt, sau này có đi nơi khác nhận chức thì người ta cũng nghĩ đến điều này trước tiên.



Con bà nó, Trình Minh Vũ, anh đúng là dám nghĩ dám làm, chọc ra chuyện lớn thế này cho ông tiếp nhận.



Khi Miêu Dược Hổ đi ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của Đồ Phấn Đấu, rõ ràng là Đồ Phấn Đấu đã nhận được tin tức. Đồ Phấn Đấu cũng không an ủi Miêu Dược Hổ, hắn chỉ dùng giọng lo lắng phân phó: - Chủ tịch Dược Hổ, anh quản chuyện này thật chặt, anh tranh thủ thời gian quay về, để xem có biện pháp gì tu bổ hay không, cũng xem như chúng ta cố gắng vãn hồi tổn thất.



Đồ Phấn Đấu mở miệng không thiếu ý nghĩ phàn nàn, điều này thiếu chút nữa chọc giận Miêu Dược Hổ. Hắn một mình ra trận, anh ngồi ở hầm trú ẩn phía sau không nói được một lời gì hay, bây giờ còn trách mắng mình, đúng là loại khốn nạn.



Miêu Dược Hổ nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, sau đó chui vào trong xe, chạy về phía thành phố Linh Long.



Một ngày sau thành phố Linh Long đã có văn kiện kiểm điểm gửi lên tỉnh, lúc này bầu không khí đả kích xa hoa lãng phí đã có chuyển biến. Ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông thừa cơ hội lần này mà cho ra hoạt động đả kích xa hoa lãng phí, nhận được hiệu quả rất tốt.



- Cần kiệm là mỹ đức, không được lãng phí, có tiền không nên tiêu xài vô tội vạ, không tiền cũng không thể chịu đói. Những biểu ngữ như vậy được treo lên nhiều con đường, cũng được phát trên truyền hình. Vi Yến Qui nhìn dòng biểu ngữ được treo trên đường lớn ở thành phố Rừng Mật, lão thầm cảm thán, phương thức như thế này căn bản là xâm nhập nhân tâm, hiệu quả rất tốt.




Con bà nó đúng là lòng người dễ thay đổi, ví dụ như Phương Anh Hồ, trước kia chỉ cần Vi Yến Qui đứng đâu là người này không bao giờ dám chậm trễ. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ có một vị phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến hỏi ý kiến, không có mặt thư ký trưởng, điều này đã nói rõ vấn đề. Thế nên Vi Yến Qui dùng giọng không vui nói: - Tiểu Lưu, cậu thương lượng với người trong văn phòng tỉnh ủy, cũng không cần tiệc tiễn chân làm gì.



Tiểu Lưu do dự một chút rồi nói: - Bí thư Vi, tôi sẽ liên hệ với chủ nhiệm Dương.



Thư ký không đợi Vi Yến Qui trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại, một hành động nho nhỏ này cũng đủ làm cho Vi Yến Qui không thoải mái. Trước kia khi lão gọi điện thoại cho người khác, chủ yếu là lão cúp máy, làm gì có chuyện thư ký cúp điện thoại như bây giờ? Thật sự là không ra thể thống gì.



Hai phút sau thư ký Tiểu Lưu lại gọi điện thoại đến, giọng điệu của Tiểu Lưu căn bản là cực kỳ bình hòa nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng, bí thư Vi là lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, không thể không mở tiệc đưa tiễn. Nếu bí thư Vi không có thời gian, tốt nhất nên gọi điện thoại cho bí thư Sầm.



Vi Yến Qui không làm khó cho thư ký của mình, dù thế nào thì thư ký cũng đi theo mình nhiều năm, mình vỗ mông rời đi nhưng sau này thư ký còn phải tiếp tục công tác. Sau này thời gian người này công tác ở đơn vị sẽ khốn khổ hơn xưa, mình cần gì phải bắt bẻ?



Còn chuyện tìm Sầm Vật Cương, Vi Yến Qui nghĩ rồi bỏ qua. Nếu như mình nói một vài lý do, Sầm Vật Cương có thể bỏ qua cho. Nhưng làm như vậy có ý nghĩa gì? Giống như mình xem đó là thủ đoạn uy hiếp Sầm Vật Cương vậy.



Không phải chỉ là một bữa tiệc tiễn chân sao? Không phải chỉ một giờ là xong sao? Có gì mà phải sợ? Vi Yến Qui là người tung hoành Mật Đông nhiều năm, có sợ ai bao giờ đâu? Cũng được, đến lúc đó xem mình phấn đấu nhiều năm ở Mật Đông, rốt cuộc ai mới là bạn bè thật sự?