Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2337 : Lời cảm ơn

Ngày đăng: 02:38 19/04/20


Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn kéo Tiểu Bảo Nhi đến một địa điểm chuyên bán quà cho trẻ em. Chỗ này căn bản hấp dẫn không biết bao nhiêu gia trưởng đưa con đến mua đồ chơi.



Tiểu Bảo Nhi sờ cái này đùa với cái kia, sau đó mua một bọc đồ chơi. Khi nó đang loay hoay món đồ trong tay mình, chợt có người mở miệng chào hỏi: - Này cậu, cậu cũng đến đây mua đồ chơi sao?



Tiểu Bảo Nhi nghe thấy có người chào hỏi mình thì ngẩng đầu lên, sau đó dùng giọng vui vẻ nói: - Chào chị.



Vương Tử Quân cũng khẽ gật đầu với cô gái được Tiểu Bảo Nhi gọi là chị, là cô gái hai bố con gặp trước đó. Tuy lúc trước cô gái đi taxi một mình, thế nhưng bây giờ bên cạnh lại có một người khác, đó là một người đàn ông cao lớn với mái tóc hoa râm, hắn không khỏi đưa mắt nhìn người này.



Khi Vương Tử Quân nhìn người kia, đúng lúc đối phương cũng nhìn về phía hắn. Trong cặp mắt của người đàn ông trung niên bên kia có chút biến chuyển, ngay sau có cảm giác nghi hoặc biến thành xác định.



- Hai ngày qua luôn muốn tìm thời gian gặp ngài, không ngờ bây giờ lại gặp ngài ở chỗ này, căn bản là rất có duyên, không bằng chúng ta tìm một chỗ tâm sự. Người đàn ông kia trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn người kia rồi gật đầu nói: - Vậy thì chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện một chút.



- Quán trà bên kia khá yên tĩnh, không băng chúng ta sang đó trò chuyện được không? Người đàn ông chỉ về phía một quán trà rồii cười ha hả nói.



Văn Ngư Nhi đi bên cạnh bố, nàng nhìn bố mình trò chuyện với người đàn ông trẻ tuổi trước đó đi cùng xe taxi với mình, trong lòng không khỏi suy đoán về lai lịch của người này.



Tuy vừa mới nhận công tác thế nhưng Văn Ngư Nhi biết rõ địa vị và tính tình của bố mình. Bố nàng căn bản luôn khách khí với người khác, thế nhưng lại có một cảm giác kiêu ngạo, rất nhiều người tỏ ra cung kính với bố mình.



Hôm nay làm sao vậy? Sao lại khách khí với một người không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu như vậy? Thận chí Văn Ngư Nhi chính mình cũng không muốn thừa nhận, thế nhưng vừa rồi nàng cảm thấy bố mình có biểu hiện rất thật thà, thậm chí nàng còn cho rằng người bố luôn tỏ ra kiêu ngạ này lại lên tiếng có chút nịnh nọt.




Đây là lần đầu tiên gặp mặt nên Vương Tử Quân Và Văn Thành Đồ chỉ nói đến những chuyện bình thường. Văn Ngư Nhi và Tiểu Bảo Nhi lại căn bản không kiên nhẫn nghe hai người trò chuyện, thế cho nên đi sang một phòng khác đánh cờ.



- chủ tịch vương, dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn anh. Văn Thành Đồ tiếp tục châm trà, sau khi rót đầy ly thì nâng ly lên dùng giọng nghiêm túc nói với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân không nói gì nhưng cũng nâng ly lên cụng với Văn Thành Đồ.



Văn Thành Đồ cũng không nói cảm tạ vì phương diện gì, Vương Tử Quân cũng không trả lời, thế nhưng hai người cụng ly căn bản kéo quan hệ lại một chút.



Vì lần đầu tiên gặp mặt nên Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ cũng không trò chuyện quá lâu. Khi hai người kết thúc trò chuyện thì Tiểu Bảo Nhi và Văn Ngư Nhi cũng đã đánh cờ xong.



- Tiểu Bảo Nhi, đánh cờ thế nào rồi? Văn Thành Đồ nhìn Tiểu Bảo Nhi rồi cười ha hả nói.



- Chị Ngư Nhi đánh rất hay. Tiểu Bảo Nhi quy củ đi đến bên cạnh Văn Thành Đồ rồi nói.



Vương Tử Quân nhìn thoáng qua con gái rồi nói: - Con đúng là không biết nhường em.



- Con có làm gì đâu, con đánh bảy ván thua cả bảy, thế mà Tiểu Bảo Nhi còn khen con đánh hay cơ đấy. Văn Ngư Nhi cảm thấy lời nói của bố làm mình dở khóc dở cười, chính mình căn bản là quá oan ức. Nàng vốn định đánh cờ để trêu chọc Tiểu Bảo Nhi, không ngờ đối phương đánh cờ quá lợi hại.



Nói một cách tổng thể thì Văn Ngư Nhi căn bản đã dùng hết thủ đoạn, thế nhưng vẫn chỉ là một chữ thua, dù có đánh thêm thì vẫn thua mà thôi, vì trình độ của mình và Tiểu Bảo Nhi có chênh lệch không nhỏ.