Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2359 : Hai quân đối chọi sống chết mặc bay (1)
Ngày đăng: 02:38 19/04/20
Mặt trời ngã về phía tây có màu sắc động lòng người.
Vương Tử Quân trải qua một ngày công tác mệt nhọc, lúc này thấy mặt trời khuất sau núi, thế là trong lòng cảm khái vô hạn. Mặc dù đời này hắn đầy hào quang, cũng nhận được không ít, thế nhưng nếu so với kiếp trước cũng xem như mất đi khá nhiều thứ. Năm xưa khi còn ở Yên Chi Nam thì giờ này hắn đã về nhà rồi.
Người dân vùng nông thôn có tính cách hào phóng, nơi đó chỉ cần không mưa dầm thì khá tươi sáng và sạch sẽ. Sau khi tan học chỉ cần ngồi trên băng ghế nhỏ dưới dàn hoa thiên lý, lặng lẽ nhìn dư âm hoa nở hoa tàn, lẳng lặng chờ Liêu An Như làm thức ăn, đây cũng là một hưởng thụ xa hoa.
Vương Tử Quân chợt sinh ra một hoài niệm đơn giản, trêu đùa với đứa cháu hàng xóm, láng giềng tương cứu giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, căn bản là cuộc sống ấm ám mà bình thản. Hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian kiếp trước thế là không khỏi nhìn vào thực tại và có chút hoảng hốt. Vùng nông thôn trời trăng hoa cỏ, trăm hoa đua nở, khí tức say lòng người, thế nhưng tất cả bây giờ chỉ là hư ảo, đáng tiếc là thế sự lưỡng toàn.
Đời người nếu giống như lái xe, có thể bình tĩnh chọn lựa phương hướng, sau đó tùy ý chạy đến mục tiêu nào đó, như vậy sẽ không bất đắc dĩ và trầm trọng như vậy; nếu tính mạng có thể tùy ý xoay chuyển như bánh xe, như vậy Vương Tử Quân thật sự muốn quay ngược thời gian, thế nhưng dù hắn có cố gắng thế nào thì bánh xe đó cũng không nghe lời, căn bản là hắn bất lực.
Không gian bắt đầu có chút u ám, trước khi đêm tối chưa chính thức kéo đến thì bầu không khí trong phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt có chút yêu dị.
- Chủ tịch Vương, sao ngài không bật đèn lên? Đây là tiến độ của ngày hôm nay. Triệu Hiểu Bạch từ bên ngoài đi vào, hắn vừa mở đèn vừa đưa một vật cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhận lấy văn kiện, hắn nhìn thoáng qua, tâm tư rời rạc vừa rồi được thu vào trong lòng.
Lúc này các tổ điều tra trong tỉnh đã được điều động, thành phố Thanh Chuyên và Kim Hà cùng kiểm tra lẫn nhau cho ra những sự kiện oanh liệt, thế là các thành phố khác căn bản cũng không ngồi yên. Đặc biệt là thành phố Rừng Mật và Linh Long, hai bên giống như đang ra sức với nhau, dù chỉ là một chút vấn đề cũng được bộc lộ rất rõ ràng.
Điều này căn bản là bình thường, vị trí trong quan trường như bãi đậu xe, nếu anh không nhanh chân giành lấy, như vậy người khác sẽ đến trước. Vì thế bây giờ có liên quan đến phương diện thành tích của mình, bọn họ tất nhiên sẽ cực kỳ tích cực.
Cách văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông hai con đường là một nhà hàng nhỏ, Vương Tử Quân đi đến đó lẳng lặng chờ hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc đi đến. Hơn mười phút sau thì Mạc Tiểu Bắc đưa theo Tiểu Bảo Nhi đi vào trong phòng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng mệt mỏi thở không ra hơi của con trai, hắn không khỏi ôm con hôn một cái: - Con trai ngoan, không nên đi nhanh như vậy, bây giờ con đã là cậu bé lớn, cần phải học cách bảo vệ mình, giống như vấn đề an toàn.
Tiểu Bảo Nhi ôm lấy cổ Vương Tử Quân, nó dùng giọng làm nũng nói: - Bố, hôm nay con đi đến nhà bạn học dùng cơm, nhà bọn họ có món cá chép lớn ăn rất ngon, mẹ chưa từng làm món này cho Tiểu Bảo Nhi ăn bao giờ.
Vương Tử Quân nhìn cái mệnh vểnh lên của Tiểu Bảo Nhi, hắn không khỏi béo gương mặt nó một cái, sau đó cười nói: - Cá chép Hoàng Hà ăn rất ngon, bố nói người ta làm một con ăn nhé?
Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh nhìn hai cha con vui đùa với nhau mà trên mặt có vài phần dịu dàng. Khi nhân viên phục vụ đến ghi món ăn, Mạc Tiểu Bắc vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi: - Đi xuống, con đừng quấy lấy bố như vậy.
Ngoài bữa cơm sáng thì ít khi Tiểu Bảo Nhi được ăn cơm chính trong ngày với bố, vì vậy những tình huống như hôm nay là khó có được. Tiểu tử này cực kỳ hưng phấn, nó chạy một vòng quanh bàn, sau đó nhào vào lòng Vương Tử Quân, lại chạy sang vuốt tóc mẹ, gương mặt khó áp chế được cảm giác vui sướng.
Sau khi món cá chép được đưa lên, Tiểu Bảo Nhi ăn một miếng, sau đó nó nháy ắmt ra hiệu: - Bố, cá này ăn ngon hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là con muốn bố mẹ cùng ăn cơm với con.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút đau lòng, lời nói của con trai làm hắn sinh ra vài phần áy náy.
- Bố, bố của bạn con nấu cơm ăn rất ngon.