Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2369 : Lính đến tướng đỡ, nước tới đắp đê (1)

Ngày đăng: 02:38 19/04/20


- Tôi vốn không nghĩ đến chuyện này, thế nhưng từ chối cũng rất mất mặt, cũng chỉ là nói với anh một câu mà thôi, nếu như anh cảm thấy điều kiện không phù hợp, như vậy anh cũng không cần quan tâm. Chủ tịch Diêm nói rồi nâng ly trà lên uống một ngụm giống như che giấu sự xấu hổ: - Năm xưa tôi còn công tác ở huyện Thừa Thủy thành phố Tử Quang, khi đó các xã bên dưới thậm chí còn chưa có tên.



Chủ tịch nói đến lịch sử phát triển của mình thì gương mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn, lão ho khẽ một tiếng rồi nói tiếp: - Khi đó tôi hùng hổ vài chục năm thanh xuân, có thể nói thấy rõ sự thay đổi của huyện nhà, căn bản là có cảm tình.



- Hai ngày trước lãnh đạo huyện và nhiều đồng chí năm xưa cùng công tác với tôi có đi đến nhà, bọn họ thông báo tình hình trong huyện, sau đó nói về khu quy hoạch của huyện Thừa Thủy. Chúng tôi đều là cán bộ lão thành của huyện Thừa Thủy, hơn nữa luôn vì sự phát triển của huyện nhà, còn có cả lãnh đạo huyện ủy hiện tại đi đến gặp mặt, tôi cũng không thể mở miệng từ chối được... Chủ tịch Diêm cười ngượng ngùng, mặc dù không nói gì nữa nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng.



Vương Tử Quân nhìn chủ tịch Diêm, trong lòng bùng lên cảm giác vô lực.



Cục diện như vậy cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, cảm giác vô lực của hắn chính là cục diện này đến quá nhanh. Cũng may mà mình nhanh chóng thích ứng, vì xã hội này là xã hội nhân tình, nếu muốn đứng ra ngoài nhân tình, căn bản là không có khả năng.



Đừng nó là chính mình, dù là một người đã về hưu sống khá thoải mái như anh Diêm cũng khó tránh khỏi tình huống bị quấy nhiễu khốn khổ. Vì vậy Vương Tử Quân hiểu sự khó xử của chủ tịch Diêm, hắn cười an ủi: - Chủ tịch Diêm, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này, ngài không cần vì nó mà phiền lòng. Tôi tin tưởng các vị đồng chí ở huyện Thừa Thủy sẽ có năng lực độc đáo của mình ở phương diện phát triển kinh tế.



Chủ tịch Diêm thấy Vương Tử Quân đồng ý không nói gì thêm, lão ngược lại cảm thấy an tâm hơn. Đối với lão thì chuyện này tuy không thể không ra mặt, thế nhưng ra mặt thì tâm tình phức tạp. Vì nguyên nhân của mình mà phương án có lợi cho sự phát triển kinh tế Mật Đông được Vương Tử Quân quán triệt đang dần giảm đi hiệu quả cần thiết của nó.



Chủ tịch Diêm đến nhà Vương Tử Quân cũng có chút không yên, bây giờ lại có chút thoải mái, lão uống một hớp nước rồi cười nói: - Tử Quân, cậu cũng đừng đặt nặng chuyện này, bọn họ tìm tôi nói chuyện, tôi căn bản phải nói với anh, nhưng nếu không được thì cứ áp dụng nguyên tắc giải quyết việc chung. Dù là bất kỳ nhân tố nào cũng không thể ảnh hưởng đến đại cục phát triển của Mật Đông được.
- Chủ tịch Vương, tôi tin tưởng không tới vài năm thì cây của ngài trồng sẽ cực kỳ cao lớn. Hải Bác đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi cười nói.



Vương Tử Quân khá tán thưởng chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật. Người này công tác có đầu óc, mặc dù không tỏ thái độ quá nhiều với Sầm Vật Cương, thế nhưng có thể phát triển thuận lợi giữa mình và Sầm Vật Cương, xem như cũng có bản lĩnh cao.



Vương Tử Quân có vẻ hơi mệt, hắn vừa nén chặt đất vừa cười nói: - Chỉ hy vọng là như thế.



Hải Bác cười cười nói: - Nhất định là như thế.



Hai người nói chuyện rồi nở nụ cười ăn ý, Vương Tử Quân buông xẻng nói với Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Hải Bác, vì chuyện tôi đến đây trồng cây mà các anh đã chuẩn bị không ít phải không?



- Chủ tịch Vương, chúng tôi cũng có chút chuẩn bị, thế nhưng những sự chuẩn bị như vậy đều là cần thiết. Phải biết rằng làm gương luôn có lợi, có sự coi trọng của ngài thì công tác trồng cây vào mùa xuân của thành phố chúng tôi sẽ ngày càng được coi trọng hơn. Hải Bác hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn thông minh dùng Thái Cực Quyền đẩy sang một bên. Hắn giống như trả lời vấn đề của Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại đẩy tất cả trách nhiệm ra khỏi người mình.



Vương Tử Quân cười ha hả, hắn cũng không dây dưa nhiều đến vấn đề này, hắn chỉ vào những cây vừa được trồng rồi nói: - Chủ tịch Hải Bác, trồng cây chỉ mất một giờ, tuy nhìn qua có vẻ oanh liệt nhưng công tác thật sự cần quan tâm chính là bảo dưỡng về sau. Năm xưa khi tôi công tác ở nông thôn, quần chúng có một câu vè như thế này: Mùa xuân trồng một rừng cây, mùa hè chỉ còn lại một nửa, mùa thu còn lại một cây, mùa đông không còn cây nào, năm sau lạ trồng tiếp. Tôi cũng không hy vọng những mầm cây chúng ta bỏ công trồng xuống lại xuất hiện tình huống này.