Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2385 : Một hành động cần nhiều hiệu ứng (2)

Ngày đăng: 02:38 19/04/20


Bây giờ câu trả lời của Tần Hoài Chung làm cho Vương Tử Quân không hài lòng. Từ sau khi Vương Tử Quân đi đến tỉnh Mật Đông, tuy uy thế ngày càng mạnh mẽ, thế nhưng mở miệng lại rất ôn hòa.



Lần này chủ tịch Vương đến thành phố Thanh Chuyên tất nhiên là vì coi trọng hai người bọn họ.



- Chủ tịch Vương, tôi và chủ tịch Hoài Chung đã thương lượng với nhau về phương diện lợi dụng ưu thế của bản thân. Chỗ này của chúng tôi cũng có chút khoáng sản, trước kia vì nguyên nhân giao thông không thuận lợi thế nên còn chưa được khai phá. Chúng tôi chuẩn bị tiến hành kêu gọi đầu tư trọng điểm vào lĩnh vực khai thác khoáng sản, sau đó tiếp tục phát triển các loại cây ăn quả, cây công nghiệp, thật sự là thành phố Thanh Chuyên căn bản không thiếu loại cây trồng gì so với bên ngoài. Phùng Vũ Trách cuối cùng cũng là người công tác ở Thanh Chuyên lâu năm, căn bản rất quen thuộc tình hình, vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát thì nói ra vài ưu thế của thành phố Thanh Chuyên.



Vương Tử Quân mặc dù hỏi khá đường đột nnhwng câu trả lời của Phùng Vũ Trách cũng căn bản là khá tốt. Tần Hoài Chung nhìn thoáng qua Phùng Vũ Trách, ánh mắt của hắn khá phức tạp, vừa có chút tán thưởng, vừa có chút cảm thấy không bằng. Xem ra những gì mình hiểu về Thanh Chuyên căn bản không bằng một cán bộ lão thành như Phùng Vũ Trách.



Phải nói biểu hiện hôm nay của Phùng Vũ Trách làm cho Tần Hoài Chung cảm thấy bình thản hơn. Hắn ngồi trên vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hắn có chút không cam lòng. Hắn cảm thấy sở dĩ Phùng Vũ Trách thắng mình là vì có một người như chủ tịch Vương đứng sau lưng. Nhưng biểu hiệu của Phùng Vũ Trách hôm nay lại giống như lấp đầy khe rãnh như vậy trong lòng Tần Hoài Chung.



Tần Hoài Chung chợt nhớ đến một câu nói theo bản năng: Hành trình trong quan trường giống như quá trình tu luyện của một cá nhân, anh có thể đắc đạo thành tiên hay không, không những liên quan đến ngộ tính, còn liên quan đến phương pháp tu hành của anh. Nếu không có ngộ tính, như vậy dù là bất kỳ người nào cũng không muốn làm thầy của anh.



Vương Tử Quân tất nhiên không biết những ý nghĩ như vậy của Tần Hoài Chung, hắn lẳng lặng nghe Phùng Vũ Trách lên tiếng. Sau khi Phùng Vũ Trách nói xong thì hắn cười nói: - Vũ Trách, mọi người đều nói anh có khả năng công tác, tôi thấy đầu óc của anh cũng rất lợi hại, ngay cả khi không chuẩn bị cũng có thể nói ra như vậy, lại nói rất rõ ràng ngắn gọn.




Vương Tử Quân cười cười không nói gì thêm.



Hôm nay Sầm Vật Cương khá rãnh rổi, lão ngồi trong nhà xem chương trình thời sự, lão chăm chú xem tất cả chương trình thời sự của hai đài quốc gia và Mật Đông.



Trong chương trình thời sự của tỉnh Mật Đông, tin tức đầu tiên vẫn liên quan đến Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương nhìn đám người đi theo sau lưng minh, lão dùng giọng bất mãn lẩm bẩm: - Nhiều người đi theo như vậy làm gì? Căn bản là lãng phí, ngày mai phải nói rõ với Phương Anh Hồ, lần sau không cho nhiều người đi theo như vậy nữa.



Sau khi xong bản tin về Sầm Vật Cương, sau đó hình bóng của Vương Tử Quân hiện ra trên màn hình. Vương Tử Quân đang ngồi trong một nhà nông, đang trò chuyện gì đó với một người đàn ông nông dân.



Nếu so sánh hình ảnh giữa hai bên, Sầm Vật Cương không khỏi có chút bức bối. Vương Tử Quân căn bản luôn có hình tượng tốt đẹp, luôn xem xét dân tình, giải ưu sầu cho dân. Nhưng Sầm Vật Cương mình thì sao? Đi đâu cũng huy động nhân lực tiền hô hậu ủng, đến hiện trường căn bản chưa từng phải đứng, chỉ là hình tượng một ông lão khoa chân múa tay mà thôi.



Sầm Vật Cương có biết đến hành trình của Vương Tử Quân, mặc dù nhìn bản tin thời sự có chút không vui, thế nhưng cũng không nói gì được. Nhưng khi mà chỉ thị của Vương Tử Quân về phương diện phát triển kinh tế của thành phố Thanh Chuyên được phát ra ngoài, lão không khỏi nhíu mày.