Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2389 : Vì đại cục không sợ đắc tội với người (1)

Ngày đăng: 02:39 19/04/20


- Chủ tịch Lôi, chị có biết hoàn cảnh của dòng sông Thanh Sa hay không? Vương Tử Quân lần này cũng không ngồi song song với Lôi Yên Hồng trên ghế sa lông, hắn đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, nụ cười trên mặt căn bản đã biến mất, thay vao đó là gương mặt cực kỳ uy nghiêm.



Lôi Yên Hồng nhìn gương mặt căng cứng của Vương Tử Quân thế là không khỏi cảm thấy khẽ run lên, lúc này cảm giác mà Vương Tử Quân mang đến cho nàng còn đáng sợ hơn cả Sầm Vật Cương.



Tuy Lôi Yên Hồng đã có chuẩn bị với sự kiện này, thế nhưng nàng vẫn có chút chột dạ: - Chủ tịch Vương, sở tài nguyên môi trường tỉnh căn bản chưa từng bỏ qua công tác đối với hoàn cảnh của dòng sông Thanh Sa, vài năm gần đây liên tục xử lý hơn hai mươi doanh nghiệp không tuân theo quy định, căn bản là có biện pháp rất tốt, thế nhưng hiệu quả chỉ ở vào mức trung bình.



Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lôi Yên Hồng, điều này càng làm cho Lôi Yên Hồng cảm thấy lo lắng.



- Thanh Sa có liên quan đến nguồn nước của hàng chục triệu người dân trong tỉnh Mật Đông, phải cực kỳ cẩn thận.



Gương mặt của Lôi Yên Hồng chợt đỏ lên, nàng biết rõ đây là Vương Tử Quân đang phê bình công tác của mình. Tuy nàng cảm thấy uất ức nhưng sự thật là như vậy, nàng căn bản không có gì để nói.



Lôi Yên Hồng trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, cũng không phải chúng tôi xử lý không đủ mạnh tay, mà biện pháp trừng phạt căn bản không hiệu quả, vì nếu so sánh phương diện chịu nộp phạt và bỏ tiền đầu tư dây chuyền xử lý chất thải, như vậy thì nộp phạt vẫn là chi phí thấp hơn...



Lôi Yên Hồng nói đến đây cũng có chút uất ức, bây giờ khắp nơi đang liều mạng đẩy mạnh GDP, địa phương căn bản là làm ngơ trước những xí nghiệp như thế này. Nàng là một phó chủ tịch dù có dã tâm, thế nhưng có một số việc mà căn bản không thể không khuất phục.




- Chủ tịch Vương, đây là phương án khai mạc đại hội thể dục thể thao của sở văn hóa thể thao và du lịch, mời ngài xem qua. Hà Kiến Chương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi mỉm cười đưa một văn kiện lên nói.



Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện lẳng lặng xem xét, sau đó suy tư một lát rồi nói: - Tôi thấy trình tự mời ngôi sao ca nhạc đến hát có thể cho qua, chi phí để mời bọn họ tham gia là không thấp, chúng ta không có số tiền này.



Hà Kiến Chương là người thông minh, hắn tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân không muốn mời ngôi sao đến góp vui cũng không phải là vì tài chính thiếu tiền. Tuy người thường thấy đó là số tiền không nhỏ, thế nhưng đối với tỉnh Mật Đông thì không đáng nhắc đến.



Vương Tử Quân trước nay đều vung tay mạnh mẽ cho sự phát triển cao độ của Mật Đông, lần này có thái độ khác thường là vì sao? Hà Kiến Chương tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng chờ chỉ thị tiếp theo.



- Chúng ta cần làm sao cho nghi thức khai mạc và bế mạc có hiệu ứng tốt, mạnh mẽ khí thế, thể hiện phong thái và đặc sắc của tỉnh Mật Đông. Anh có thể yêu cầu các vị chủ tịch khác giúp đỡ bày mưu tính kế, tất nhiên phương diện tài chính còn cần phải nắm vững một nguyên tắc, chính là nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm. Vương Tử Quân cũng không bình luận nên áp dụng phương án thế nào, chỉ là đưa ra một yêu cầu tổng thể mà thôi.



Hà Kiến Chương khẽ gật đầu, yêu cầu của Vương Tử Quân cũng không phải quá khó khăn, dù sao thì trong tỉnh Mật Đông cũng có đoàn ca múa nhạc, còn có nhiều sinh viên tình nguyện. Nếu muốn tổ chức lễ khai mạc và bế mạc đạt hiệu quả cao, thể hiện bản sắc của Mật Đông thì cũng không quá khó khăn. Hơn nữa nếu dùng nhân tài bản địa của Mật Đông thì căn bản là đỡ tốn kém hơn.



Lúc này chủ tịch Vương yêu cầu nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, chẳng lẽ còn ẩn giấu ý nghĩ khác?