Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2392 : Đầu óc không tập trung thì có chuyển biến (2)
Ngày đăng: 02:39 19/04/20
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Hà Kiến Chương thở dài một hơi, sau đó trái tim cũng thoải mái hơn. Hắn thoải mái là vì chủ tịch Vương không phải nổi giận với Tần Hoài Chung, thế nhưng lại cảm thấy khó chịu vì nhìn tư thế của chủ tịch Vương, chẳng lẽ có người nào động tay động chân vào vụ này sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã làm cho Hà Kiến Chương cảm thấy khó thể xảy ra được, với uy thế của chủ tịch Vương hiện tại, có ai dám sờ mông hổ?
- Điều chỉnh như thế nào? Hà Kiến Chương không khỏi lên tiếng hỏi Tần Hoài Chung.
Điều chỉnh như thế nào chính là mấu chốt của vấn đề, chỉ cần nhìn vào đó thì biết ai là người được lợi, như vậy sẽ có tám phần đoán được ai đang giở trò quỷ.
- Con đường lúc đầu là thế này, thế nhưng bây giờ lại thay đổi, nói là muốn giảm bớt thành phẩm. Tần Hoài Chung nói rồi dùng bút vẽ một đường trên bản đồ trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, con đường đã thay đổi, tất cả ánh vào mắt Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương híp mắt, lão là một người công tác nhiều năm ở Mật Đông, căn bản có thể nói là hiểu quá rõ về tình hình tỉnh nhà. Tuy Tần Hoài Chung vẽ ra con đường không hợp quy tắc, thế nhưng nhìn vào đó có thể thấy được người có lợi ích lớn nhất là thành phố Linh Long.
Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long đang muốn làm gì, nhổ răng cọp sao? Thật là to gan. Tề Quốc Giáp ở sở giao thông tỉnh muốn làm gì, không biết kết quả sẽ là như thế nào sao?
Hà Kiến Chương có chút nghi hoặc khó hiểu, hắn cảm thấy mình nhìn sự việc có hơi đơn giản, Tề Quốc Giáp không phải là kẻ ngốc, hắn làm như vậy rõ ràng là có người chống lưng, trong Mật Đông chỉ có một người dám chống lưng cho Tề Quốc Giáp để làm ngược lại ý chỉ của Vương Tử Quân.
Chẳng lẽ bí thư Sầm thật sự muốn...
Hà Kiến Chương nghĩ đến khả năng xảy ra, hắn không khỏi cảm thấy nóng lòng. Mối quan hệ giữa cấp ủy và chính quyền căn bản là rất mật thiết, thế nhưng chủ yêu là tạo động lực và điều kiện cho công tác của chính quyền. Mâu thuẫn giữa cấp ủy và chính quyền có thê ảnh hưởng nhất định đến công tác, tình hình này căn bản là tổn hại lớn nhất trong quan trường.
- Chủ tịch Hà, chủ tịch Vương định không truy cứu chuyện này sao? Khi đi đến chỗ vắng người thì Tần Hoài Chung dùng giọng cẩn thận hỏi Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương luôn xem Tần Hoài Chung giống như con cháu của mình, thế nhưng bây giờ Tần Hoài Chung hỏi thì hắn cũng không trả lời. Hắn chỉ nhìn thoáng qua Tần Hoài Chung, sau đó quay đầu đi đến phòng làm việc củaminhf.
Tần Hoài Chung có chút sững sốt, hắn nhìn chung quanh, cảm thấy nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vì vậy mới nhanh chóng đi theo Hà Kiến Chương. Hắn cảm thấy sau khi đi vào trong phòng thì lãnh đạo sẽ nói với mình.
Nhưng Tần Hoài Chung căn bản là thất vọng, khi hắn đi vào trong phòng làm việc của Hà Kiến Chương, Hà Kiến Chương chỉ ngồi trên ghế sau bàn làm việc phê duyệt văn kiện, cũng không có ý trò chuyện với mình. Hắn nhìn tình cảnh của mình, hắn không phải là người ngu, thế cho nên chuẩn bị nói lời cáo từ.
Khi Tần Hoài Chung chuẩn bị đi thì Hà Kiến Chương chợt nói: - Có một số việc cậu nên đứng xem mà thôi.
"Nên đứng xem!" Tần Hoài Chung suy nghĩ về câu nói của Hà Kiến Chương, thế là giống như hiểu được điều gì đó, thế nhưng lại có quá nhiều vấn đề liên quan, hắn lại căn bản không quá rõ ràng. Khi hắn đang suy tư thì thấy Triệu Hiểu Bạch đưa Tề Quốc Giáp đi vào trong phòng làm việc của chủ tịch Vương.
Hai người kia cũng không nhìn thấy Tần Hoài Chung, Triệu Hiểu Bạch chỉ chú tâm đi đường, Tề Quốc Giáp giống như đang suy nghĩ gì đó, cũng không chú ý chung quanh. Tần Hoài Chung nìhn hai người đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ: " Tề Quốc Giáp ăn gan báo hay sao mà dám đến gặp chủ tịch Vương? Chẳng lẽ người kia không sợ sao?"
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Tề Quốc Giáp đã làm tốt tất cả mọi chuẩn bị, lại phát hiện Vương Tử Quân không sử dụng thủ đoạn gì với mình, sau khi hắn đi vào thì chủ tịch Vương đặt bút xuống.
- Giám đốc Tề, anh có chuyện gì không? Sau khi mời Tề Quốc Giáp ngồi xuống thì Vương Tử Quân dùng giọng bình thản hỏi.