Bí Thư Trùng Sinh
Chương 241 : Kịch hay mở màn
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
- Đã xử lý tất cả, đều là đám người khốn cùng, dù sao thì cũng phải gánh chịu cho bọn họ chút thuốc men, tôi xem như đại phát từ bi, giữ lại dưỡng bệnh. Dù thế nào thì tôi cũng phải cố gắng làm cho con đường thăng quan của bí thư Hàn không gặp tình huống ngột ngạt chứ phải không?
Trần Lưu Căn vừa nói vừa đẩy bài trong tay ra.
Trần Lưu Căn có ý nghĩ thế nào thì Hàn Tác Hưng hiểu rõ, trong mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng, hắn cười ha hả nói:
- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, làm một thương nhân thì anh cần chủ động gánh chịu trách nhiệm xã hội, cần phải hướng về điểm này, xem như hai chữ thương gia cũng hoàn toàn xứng đáng. Không phải tất cả mọi người đều được như vậy, ngoài kiếm tiền còn biết đảm đương nhiệm vụ xã hội, giám đốc Trần, anh thật sự là một thương nhân nhân nghĩa.
- Còn cần bí thư Hàn giúp đỡ nhiều hơn, nếu không có sự quan tâm giúp đỡ của bí thư Hàn, tôi cũng không thể đi đến bước này.
Trần Lưu Căn nói rồi cười lên ha hả.
Trần Lưu Căn cười và Hàn Tác Hưng cũng cười theo, Quách An Quyên và Lý Đông Nhạc cùng đánh bài cũng nở nụ cười. Lý Đông Nhạc vừa cười vừa cầm lấy một trái nho trên dĩa đặt bên cạnh bỏ vào miệng nói:
- Nếu nói ra thì trong quan trường tôi phục nhất là bí thư Hàn, nhưng nếu nói trên phương diện kinh doanh, tôi lại bội phục nhất là giám đốc Trần. Bí thư Hàn, anh có biết tên Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc dám gây phiền cho giám đốc Trần không?
Hàn Tác Hưng gật đầu nói:
- Vương Tử Quân này không đơn giản, chuyện này xử lý ra sao rồi?
Hàn Tác Hưng cũng có chút hiểu biết về Vương Tử Quân, biết rõ người thanh niên kia không dễ dây vào. Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại đến cho huyện Lô Nam, chính hắn phân phó Lý Đông Nhạc và Trần Lưu Căn đến trao đổi với Vương Tử Quân.
- Đã xử lý tốt, tên họ Vương kia đúng là không biết xấu hổ, giám đốc Trần tìm người trên báo pháp chế cho ra hai bản tin, bây giờ đối phương còn không thể lau mông mình sạch sẽ, còn có năng lực can thiệp vào huyện Lô Nam chúng ta?
Trần Lưu Căn gật đầu cười nói:
- Đó là tất nhiên, cần nhổ cỏ tận gốc, đỡ một ngày nào đó hắn quay lại cắn chúng ta, hậu hoạn là vô cùng. Bí thư Hàn cứ yên tâm, vị lãnh đạo trong tỉnh đã nói rõ ràng, sẽ sắp mở hội nghị công tác tư pháp ở huyện Lô Bắc, tôi tin lần này các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc sẽ có được danh tiếng lớn.
Hàn Tác Hưng khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng chơi mạt chược, hắn thấy sự việc này coi như đã xong.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa vội vàng vang lên, Hàn Tác Hưng nghe thấy tiếng gõ cửa mà gương mặt trầm xuống. Trong đám lãnh đạo huyện Lô Nam thì có rất nhiều người biết rõ quy củ của bí thư Hàn, ngoài gái và mạt chược thì bí thư không còn ham mê gì khác, không những thích giải trí một chút cho vui, nếu hắn đã lên đến tầng cao nhất của nhà khách, như vậy cũng đừng hòng có ai dám quấy rầy.
Lý Đông Nhạc đưa mắt nhìn Hàn Tác Hưng, sau đó khẽ phất tay với nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, tỏ ý cho nhân viên phục vụ ra đuổi người đi. Nhưng còn chưa đợi nữ nhân viên phục vụ đi ra, cửa đã bji người ta mở ra.
- Nhị Xuân Tử, cậu cút ra ngoài cho tôi.
Trần Lưu Căn thấy người đi vào thì cơ mặt chợt co rút, hắn quát lớn với người vừa vào, đồng thời bàn tay còn vung lên.
Nhị Luân Tử chính là một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa xông vào, lúc này gương mặt hắn cực kỳ bối rối, hắn nghe thấy tiếng la mắng giận dữ của Trần Lưu Căn, thế nhưng hắn ngược lại còn không đi ra mà la lớn:
- Giám đốc Trần, không ổn, có công an...Bọn họ vây quanh mỏ của chúng ta.
Trần Lưu Căn còn định đứng lên cho tên khốn vừa đi vào một tát, thế nhưng bây giờ nghe thấy tin tức phát ra từ miệng của đối phương thì chợt giật mình hoảng sợ, mỏ chính là mệnh căn của mình.