Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2429 : Chơi đùa với con trai (1)
Ngày đăng: 02:39 19/04/20
- Bố, bố nhìn xem đó là cái gì? Tiểu Bảo Nhi đội mũ nhung rất đáng yêu, nó chỉ vào một con thỏ chạy như bay phía trước mà lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn con thỏ nhỏ đang chạy giữa đất trời yên tĩnh lạnh giá, thế là cũng không khỏi bật cười. Hắn nhìn bộ dạng reo hò hưng phấn của Tiểu Bảo Nhi, thế là cảm thấy có chút ê ẩm. Biết đâu con mình được sông trong điều kiện nhung lụa ngọc ngà thì lại không có được niềm vui khi thấy được cuộc sống muôn màu muôn vẻ chung quanh? Năm xưa mình ở nông thôn căn bản là thấy rất nhiều thỏ, thế nhưng bây giờ Tiểu Bảo Nhi thấy một con thỏ lại tỏ ra vui vẻ như vậy.
- Đó là con thỏ. Vương Tử Quân vỗ vỗ lên đầu Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng trìu mến nói.
Tiểu Bảo Nhi nhảy nhảy ở vùng đất trống bên cạnh, sau đó dùng giọng bất mãn nói với Vương Tử Quân: - Bố, bố cũng quá xem thường con rồi, chẳng lẽ con không nhận ra đó là con thỏ sao? Chỉ là vì sao con thỏ kia lại chạy nhảy khắp nơi, trời lạnh thế này sao nó không chịu ở nhà?
- Nhà con thỏ kia ở gần đây, bây giờ nó đi ra ngoài tìm thức ăn. Vương Tử Quân ôm lấy Tiểu Bảo Nhi rồi cười hì hì nói.
Tuy những ngày gần đây Vương Tử Quân rất chú trọng phương diện rèn luyện sức khỏe, thế nhưng khi mà Tiểu Bảo Nhi liên tục phát triển và lớn lên, bây giờ hắn chợt cảm thấy ôm con căn bản là mất khá nhiều sức lực.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn muốn trêu chọc con trai của mình, hắn nâng Tiểu Bảo Nhi lên, làm cho Tiểu Bảo Nhi sợ đến mức lớn tiếng cầu xin tha thứ. Hà Kiếm Thành đứng bên cạnh nhìn hai cha con Vương Tử Quân vui đùa với nhau, sau đó lên tiếng đề nghị: - Thủ trưởng, nếu không tôi đi bắt con thỏ về nhé? Sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Hà Kiếm Thành chính là thư ký phụ trách an toàn của Vương Tử Quân, chịu trách nhiệm ngoài giờ công tác của Vương Tử Quân. Hà Kiếm Thành này được Mạc Tiểu Bắc đề cử cho Vương Tử Quân, luôn ở bên cạnh Vương Tử Quân, căn bản là rất chú tâm công tác.
Khi Tiểu Bảo Nhi xoay người thì có tiếng chó sủa truyền đến cách đó không xa. Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, chợt thấy một đám người đang chạy đến, phía trước đám người chính là một con thỏ đang chạy thục mạng, sau lưng con thỏ là một con chó săn lớn rất hung mãnh.
- Ôi, thỏ, chạy mau đi, nếu không thì mất mạng. Tiểu Bảo Nhi nhìn con thỏ bị chó đuổi thì gấp gáp đến mức muốn khóc, hai cánh tay vung vẫy, cố gắng cổ vũ cho con thỏ phía bên kia. Thế nhưng con chó săn lớn đã há miệng trực tiếp cắn con thỏ đang chạy như điên phía trước.
Đám người đi theo phía sau lúc này đã đuổi đến nơi, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi chạy đến bên cạnh con chó săn cầm con thỏ trắng có vài vết máu đang hấp hối rồi cười nói với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sau lưng: - Anh Lý, con thỏ này rất mập, nếu nấu lên nhất định sẽ có một nồi súp đẹp tuyệt, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Anh Lý nhìn con thỏ rồi cười hì hì nói: - Một con là quá ít, chúng ta tìm bắt vài ba con nữa, tôi còn một rương Kiếm Nam Xuân, sau đó chúng ta uống vài ly cho vui.
Anh Lý vừa nói xong thì người đi theo sau giống như ăn được thuốc kích thích, không biết là ai hét lên: - Rượu ngon, tôi muốn uống một ly, có thịt thỏ ngon lại muốn uống ly thứ hai.
- Bố, con thỏ kia rất đáng thương, bố cứu nó đi. Tiểu Bảo Nhi nhìn con thỏ bị người ta cầm trong tay, nó không khỏi lay lay cánh tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía con thỏ bên kia, hắn trầm ngâm giây lát rồi tiến lên nói: - Chào các anh, con tôi thích con thỏ kia, các anh xem như thế này được không? Tôi sẽ bỏ tiền ra mua con thỏ kia cho cháu chơi có được không?