Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2452 : Mặc áo gấm đi đêm (1)

Ngày đăng: 02:39 19/04/20


Vương Gia Câu cũng không quá lớn, thôn này nằm ở khu vực đồng bằng, nhìn qua không khác gì những thôn chung quanh, bên trong có sân phơi, có đống củi, có những con chó đang nằm lười biếng dưới gốc cây, có nhiều cô cậu bé chạy qua chạy lại vui đùa với nhau.



Lúc này là ngày tết, thông Vương Gia Câu căn bản tràn đầy không khí năm mới, thanh niên tụ tập đánh bài nói chuyện, đám trẻ con đã chờ đợi cái tết suốt một năm qua càng vui vẻ hoan lạc hơn.



Trên một mảnh đất trống đầu thôn có vài ông lão đang nằm phơi nắng nói chuyện với nhau. Bọn họ phần lớn nói đến chuyện cho con trẻ bao nhiêu tiền lì xì, nhà ai vừa sinh con trai mập mạp, tuy chỉ là chuyện gia đình thế nhưng gương mặt ai cũng say mê, nói chuyện say sưa.



- Ông Ngũ, ngài sao còn ở chỗ này, mau đi qua thôi, lễ đại thọ năm nay của ông Thuyên Trụ còn cần ngài chủ trì. Một tên đàn ông khỏe mạnh hơn ba mươi tuổi chạy đến nói với một ông lão đang trò chuyện nóng hôi hổi.



Ông lão kia vỗ lên đầu của mình rồi đứng lên: - Ôi, tôi lại quên mất, tuổi tác lớn thì không nhớ rõ mấy chuyện. Bây giờ chúng ta đi thôi, đừng làm chậm trễ.



Khi ông lão kia rời đi thì những người còn lại bắt đầu chuyển chủ đề sang phương diện mừng đại thọ, chợt nghe một ông lão ngồi trên một tảng đá nói: - Anh Thuyên Trụ năm nay đã một trăm tuổi rồi, nghe nói anh ấy là người thọ nhất thôn Vương Gia Câu chúng ta, không biết tôi có sống được đến tuổi đó hay không.



- Anh đúng là, nói cái gì vậy, dùng sức khỏe của mình để nói chuyện sao? Tôi thấy anh sống phải ít nhất hai ba mươi năm nữa. Một ông lão đeo một chiếc mũ đầu tàu mà bây giờ rất hiếm thấy cười tủm tỉm nói.



- Sống quá lâu như vậy cũng không nhất định là chuyện tốt, con cái khi đó cũng bận rộn công tác của mình, không phải thành lão bất tử rồi sao? Ông lão kia nói đến đây thì khóe miệng có chút run rẩy.



Nhóm ông lão tự xưng là "đội chờ chết" này đã sống hầu như gần cả đời trong thôn, thế nên đều biết chi tiết từng gia đình ở nơi này. Sau khi nghe ông lão kia thở dài thì có nhiều người đồng tình, thế nhưng không biết nên an ủi làm sao, dù sao thì con dâu của ông lão kia có danh hiệu là Quỷ Dạ Xoa trong thôn.




- Tôi còn chưa được hút thuốc lá nước ngoài bao giờ, anh Tam cho tôi một điếu.



- Tam Nhi, đây là xe của cậu sao? Chậc chậc, có lẽ cậu đã phát tài lớn, trong thôn này cậu là người đầu tiên có xe chạy đấy.



Khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người chung quanh thì Vương Kim Tài cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn, hắn cười hì hì nói: - Cũng không là gì, xe này chỉ khoảng bốn trăm ngàn, tôi chuẩn bị mua một chiếc Mercedes Benz tám trăm ngàn thế nhưng vợ nói không cần, phụ nữ là như vậy, tóc dài kiến thức ngắn, không biết thứ gì là tốt.



Sau khi nghe Vương Kim Tài nói như vậy thì những âm thanh chậc chậc liên tục vang lên chung quanh.



Khi mọi người đang khích lệ hăng hái thì Vương Kim Tài nhìn một người đàn ông trung niên bên cạnh rồi nói: - Anh Kim Phúc, người thành phố Giang Thị có đến không?



- Còn chưa đến, cung không phải rất gần, người ta nào đến nhanh như vậy? Người đàn ông trung niên có bộ dạng thật thà bên kia vừa hút thuốc vừa nói.



- Tam Nhi, lát nữa nếu người thành phố Giang Thị đến, nhất định phải làm quen, vì bọn họ cũng là người trong thôn, quen mặt sẽ tốt hơn. Ông lão đội mũ đầu tàu không khỏi lớn tiếng nói với Vương Kim Tài.



Vương Kim Tài gật đầu nói: - Người từ xa đến là khách, cháu dù thế nào cũng phải tiếp đãi chu đáo.