Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2467 : Một lớp lên một lớp xuống(Hạ)

Ngày đăng: 02:39 19/04/20


- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nghe máy, chợt thấy có người trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi là Uông Thanh Minh, bây giờ ngài có rảnh không?



Vương Tử Quân cười cười nói: - Chào trưởng phòng Uông, có chuyện gì sao?



- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Uông Thanh Minh mở miệng rất cung kính.



Uông Thanh Minh cung kính như vậy biểu hiện khoảng cách giữa hai người, trước kia quan hệ giữa hai bên là không tồi, nhưng khi vết rách giữa Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương ngày càng lớn, Uông Thanh Minh lại kiên định ở bên cạnh Sầm Vật Cương, thế cho nên mối quan hệ của hai người dần đi xa.



Tuy hai người bọn họ trò chuyện với nhau vẫn rất khách khí, thế nhưng bọn họ biết rõ sự khách khí đó biểu hiện mối quan hệ giữa hai bên dần đi xa.



- Bốn mươi phút sau tôi sẽ phải ra ngoài một chuyến. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.



- Lát nữa tôi sẽ đến. Uông Thanh Minh nói rồi cúp điện thoại.



Uông Thanh Minh đến chỗ mình có ý gì? Hay là Sầm Vật Cương có chuyện gì cần người này đi đến phản ánh với mình?



Vương Tử Quân khẽ xoa thái dương, cảm thấy mình căn bản là quá thiếu quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Nếu như mình có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự, như vậy mình cũng không khó chịu như bây giờ.



Năm phút sau Uông Thanh Minh đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Uông Thanh Minh mặc tây trang màu xanh, nhìn qua cực kỳ có tinh thần. Nhưng khi hắn đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì bộ dạng lại trở nên có vài phần ảm đạm.




- Két. Tiếng thắng xe chói tai vang lên bên tai Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua phía bên kia, một chiếc xe thể thao Porsche dừng lại ở phía bên kia. Xem ra kỹ thuật chạy xe của người kia rất tốt, chỉ còn một mét nữa là đâm sầm vào một nhân viên công tác đứng trước mặt.



Mặc dù cách khá xa nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm ứng được biểu hiện sợ hãi của nhân viên công tác kia.



Vương Tử Quân mặc dù không biết chiếc xe Porsche vừa chạy thế nào, thế nhưng nghe tiếng thắng xe vừa rồi cũng biết tốc độ của nó ra sao.



Dám chạy xe với tốc độ như vậy trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Vương Tử Quân vốn có chút tức giận, hắn không nhịn được cầm điện thoại lên.



- Này anh kia, anh đi đường không biết nhìn trước ngó sau sao? Nếu không phải tôi có kỹ thuật lái xe tốt, chỉ sợ đã húc vào người anh rồi. Lỗ Trạch Cảnh hạ cửa sổ xe xuống rồi dùng nở nụ cười với nhân viên công tác trẻ tuổi đang đứng trước xe của mình nói.



- Sao anh lại chạy xe ở nơi này? Có biết nơi này không được tăng tốc hay không? Viên cán sự trẻ tuổi nhìn gương mặt của Lỗ Trạch Cảnh rồi không khỏi dùng giọng cực kỳ tức giận nói.



Khoảnh khắc vừa rồi viên cán sự thật sự quá sợ hãi, thậm chí còn sinh ra cảm giác mình đã mất mạng. Nếu như đi ngoài đường mà gặp tình huống này thì không có gì là bất ngờ, nhưng đây là khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, anh dám chạy xe với tốc độ trên tám mươi kilomet một giờ, anh đúng là muốn mưu sát người khác.



- Ai nói nơi đây không cho chạy xe, hơn nữa ai có thê thấy tôi tăng tốc độ? Tiểu tử, không có việc gì thì cút đi chỗ khác, ông không có thời gian rảnh nói chuyện với mày. Lỗ Trạch Cảnh vừa nói vừa thấy một bóng người mặc áo hồng tư xa đi đến, thế là vội vàng tiến lên nghênh đón.



- Ngư Nhi, anh vừa đúng lúc đi qua chỗ này, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.