Bí Thư Trùng Sinh

Chương 253 : Có cảm nhận sâu sắc

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Tôn Khải đi trên đường, hai mắt ẩm ướt, hắn ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời tối đen một mảnh. Hắn cảm thấy chân mình run lên, những rung động giống như một con sâu đang từ chân bò lên, vì thế hắn cảm thấy hông mình rung động, sau đó hắn cảm thấy toàn thân run rẩy.



Tôn Khải cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo, giống như có vô số bàn tay nhỏ bé và lạnh lẽo đang vuốt ve mình, nhưng bàn tay kia lột sạch quần áo trên người hắn, ve vuốt đến tận xương tủy. Hắn giống như thấy được xương cốt của mình trắng hếu, lạnh buốt như một cây cỏ đón gió sương trong đêm, từng giọt sương rơi xuống, đọng trên cành lá, sau đó lại rơi xuống đất. Hắn nghe thấy nhịp tim của mình, nhịp tim này giống như được phóng đại lên ngàn vạn lần, giống như một con ác ma bên dưới địa ngục đang giật dây chính mình, đang xúi giục hắn: "Tôn Khải, đi, mày nhất định phải đi!"



Tôn Khải nghĩ đến tình huống bố mình bị đưa lên xe của ủy ban kỷ luật mà cảm thấy bước chân của mình nhanh hơn vài phần, cũng giống như bây giờ mình đang đi làm một việc có lợi cho bố mình. Dù kết quả cuối cùng là như thế nào, dù có tốn công vô ích thì hắn cũng phải thử một lần, chút khuất nhục trước mắt nếu so với bố mình thì cái nào nặng hơn? Quá rõ ràng rồi. Text được lấy tại Truyện FULL



Tôn Khải đã nghĩ đến việc mình đánh Tôn Xương Hạo không biết bao nhiêu lần, chỉ là một quả đấm nhưng gây ra hậu quả quá nghiêm trọng, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không hối hận.



- Bố, bố đuổi theo con đi.



Một giọng nói non nớt từ xa truyền đến, khi giọng trẻ con này vang lên, một cậu bé năm sáu tuổi đang nhanh chóng chạy về phía Tôn Khải, cậu bé cười lên khanh khách, một người cha hơn ba mươi tuổi đang vừa chạy vừa dùng giọng yêu thương gọi tên con mình.



Tôn Khải nhìn thấy hai cha con kia đang đùa giỡn vui vẻ mà giống như đang quay về tuổi thơ của mình, bố dù công tác bận rộn nhưng hắn vẫn cảm thấy tình yêu của bố đối với mình.



Nghĩ đến tình huống bố bị ủy ban kỷ luật đưa đi, Tôn Khải chợt xiết chặt cổ áo của mình, một cảm giác nóng ran từ trong lòng bùng lên, dù chỉ là một phần trăm hy vọng thì hắn cũng sẽ cố gắng hết sức.



Lúc nay Tôn Khải cảm thấy mình quá chậm, lần đầu tiên hắn có suy nghĩ bức thiết muốn làm một việc, hơn nữa còn dùng toàn lực để đi làm.



Bầu trời vẫn tối đen, đèn đường mờ vàng, những cửa hàng ven đường vẫn nhấp nháy ánh sáng đèn nê ông, hắn đang đi dưới những luồng sáng rực rỡ như vậy.



Đèn xe chiếu sáng cả con đường, những địa phương dưới ánh đèn nê ông có một đám trai gái quần áo đẹp ddex, bọn họ đang cười nói bước xuống xe, đang đi về phía địa điểm tràn đầy ánh sáng tươi đẹp kia.



Tôn Khải phần lớn đều biết đám nam nữa kia là ai, bọn họ cùng một tầng lớp trong xã hội thành phố Giang Thị, dù bọn họ không giao tế nhưng cũng biết lẫn nhau, hơn nữa còn biết rõ lai lịch của đối phương.



Tôn Xương Hạo mời quá nhiều người đến đây dự tiệc, rõ ràng muốn làm cho mình xấu mặt. Tôn Khải cắn chặt răng, hắn cố gắng nhấc chân đi về phía những luồng ánh sáng rực rỡ phía trước.



- Dao gọt trái cây, là loại dao gọt trái cây đặc sắc của nhà máy Hồng Quang, đi ngang qua không nên từ bỏ, mau đến mua ủng hộ, không sắc không cầm tiền.



Tiếng rao hàng chợt vang lên từ một quầy ven đường, dưới ánh đèn u ám, trên mặt đất trải một tấm vải đã không còn nhìn rõ màu, bên trên bày đặt đủ mọi loại dao.



Không sắc không lấy tiền, Tôn Khải nhìn những con dao bên dưới mà không khỏi cảm thấy có chút ngột ngạt, vẻ mặt hắn khẽ động.




Tên mập có thể trọng tương đương với Thái Thần Bân, thế nhưng mức linh hoạt lại kém rất xa, lúc này chưa kịp phản ứng đã bị Thái Thần Bân đánh văng.



Sàn nhảy vẫn lấp lánh ánh đèn, Vương Tử Quân kéo tay Tôn Khải đi vào bên trong, đi vào nơi ánh đèn lúc sáng lúc tối.



Đám thanh niên nam nữ đứng ngoài cửa thấy Vương Tử Quân và Tôn Khải tién vào thì trong mắt đã sớm không còn chủ ý muốn xem náo nhiệt, bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối hai người đang đi vào, giống như hai truyền kỳ.



Ngọn đèn rừng rực chợt sáng lên, khi Vương Tử Quân và Tôn Khải đi vào trong sàn nhảy thì tất cả ánh đèn đã sáng lên, ánh đèn loang loáng chiếu rọi khắp không gian như ban ngày, tất cả đều rõ rành rành.



Dưới ánh đèn sáng rực, Tôn Xương Hạo ngồi trên một chiếc ghế cao, một cô gái mặc váy ngắn đang dùng những ngón tay thon dài hái từng quả nho bỏ vào trong miệng hắn.



- Ha ha ha, tốt.



Tôn Xương Hạo khẽ phủi tay, hắn vươn ngón tay cái với Vương Tử Quân



- Còn đẹp hơn trong phim.



- Mày cũng đẹp hơn so với trong phim.



Vương Tử Quân dừng bước nhìn thoáng qua Tôn Xương Hạo, sau đó hắn nói tiếp:



- Mày mời chúng tao, đơn giản là muốn cho mọi người được thấy rõ ràng, thấy bộ dạng mất mặt của Tôn Khải, bây giờ chúng tao đến, mày hài lòng chưa?



- Hài lòng, tất nhiên là hài lòng, nhưng tao cảm thấy mình chưa nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của chúng mày.



Tôn Xương Hạo vừa nói vừa đưa tay khẽ bóp vào bộ ngực căng cứng của cô gái mặc váy ngắn ở bên cạnh.



Cô gái kêu lên một tiếng phóng đãng, nụ cười trên mặt Tôn Xương Hạo càng sáng lạn, hắn khẽ thu bàn tay về rồi dùng giọng chế giễu nói:



- Có người là như vậy, trời sinh thích bị coi thường, nếu mày dịu dàng với nó, nó sẽ không thèm nói lời nào, nhưng khi mày làm nó đau, nó sẽ biết sự lợi hại của mày, có đúng không bí thư Vương?