Bí Thư Trùng Sinh
Chương 259 : Kêu gọi đầu tư có nguy hiểm, nên cẩn thận
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Tối qua Trương Nham Đống xuống dưới tiệm cắt tóc ở bên dưới nhà khách huyện ủy, điều này thật sự làm cho hai nhân viên cắt tóc thật sự khổ sở.
Buổi tối sau khi cơm nước xong thì Trương Nham Đống và Lô Tiểu Mai cùng nhau vào phòng tắm uyên ương và đùa giỡn một chặp, sau đó hắn mới nhàn nhã đi xuống một tiệm cắt tóc ở dưới lầu với tinh thần thoải mái thư thái. Vì tiệm cắt tóc ở bên trong nhà khách huyện ủy, thế nên nhân viên đều được phát lương thống nhất, vài tên nhân viên cắt tóc đang cười nói tán gẫu ngất trời, khi thấy Trương Nham Đống đến thì cũng lười đứng lên, lại có một nhân viên đi đến hỏi:
- Xin hỏi đồng chí tìm ai?
Trương Nham Đống nói:
- Không đến tìm ai cả, đến cắt tóc mát xa một chút.
Thấy có khách thì vài nữ nhân viên đứng lên, bọn họ đưa đẩy một phen, cuối cùng một nhân viên có chút tư sắc đi đến dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Mời anh ngồi.
Trương Nham Đống vừa mới tắm xong, da mặt bóng loáng. Nữ nhân viên hỏi xem hắn muốn làm gì, thế là hắn nói cần ngoáy tai, gội đầu, vì vài ngày chưa gội, thế cho nên da đầu hơi ngứa, ngủ không yên.
Có lẽ vì khách đến đây ở không gội đầu nhiều lắm, thế cho nên nữ nhân viên thấy Trương Nham Đống ngồi trên ghế, đầu thơm phức, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt hiếu kỳ, sau đó mở miệng hỏi:
- Tiên sinh, anh không phải người địa phương sao?
Trương Nham Đống dùng giọng Quảng Đông nói:
- Thế nào? Sao lại không phải? Tất nhiên là người bản địa.
Trương Nham Đống nói xong thì móc điện thoại trong túi áo ra.
Lô Bắc là một huyện vắng vẻ nghèo khó, nhà giàu có không nhiều, đến nhà khách huyện ủy chỉ có hai loại người: Một là nhân viên chính quyền xuống kiểm tra giám sát, hoặc là những thương nhân ở khắp nam bắc. Nữ nhân viên cắt tóc thấy Trương Nham Đống lấy điện thoại ra, thế là hiểu đối phương giàu có, cũng nhanh chóng trở nên cung kính.
Trương Nham Đống giả vờ như không thấy, hắn gọi điện thoại đến phòng khách, ồn ào nói với Tiểu Mai:
- Alo, ông chủ Lô sao? Tôi là Trương Nham Đống, tôi đang gội đầu. À, gửi tài khoản của tôi một triệu, đã đến rồi? Anh cứ yên tâm, bây giờ tôi đang nói chuyện làm ăn ở huyện Lô Bắc, tính toán tiếp nhận công trình cầu đường An Lô, đến khi quay về sẽ mời anh một bữa cơm, được, cứ quyết định như vậy.
Trương Nham Đống cúp điện thoại, hắn ngồi trên ghế xoay, lúc này hai mắt của nữ nhân viên phía sau đã tỏa sáng. Nàng lên tiếng:
- Ôi, thì ra ngài là giám đốc Trương...Anh là vị giám đốc muốn tiếp nhận công trình cầu đường An Lô của huyện chúng tôi sao?
Trương Nham Đống tùy tiện nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Cứ gọi tôi là Trương Nham Đống, tôi là người ở đây, cái già mà giám đốc Trương với chả giám đốc Trương. Hai mươi năm trước tôi từ chỗ này đi ra, người ta cũng không gọi tôi là Trương Nham Đống, chỉ gọi là Trương Nhị Ngưu, vì vậy cô cũng đừng gọi tôi là giám đốc Trương, cứ xem như người thường là được.
Nữ nhân viên cắt tóc chợt đỏ mặt, bộ dạng hờ hững biến mất sạch sẽ, nàng dùng giọng ngọt ngào nói:
- Ngài đúng là một người khiêm tốn, ngài thật sự làm cho huyện Lô Bắc nở mày nở mặt.
Trương Nham Đống nghiêng đầu sang một bên nhìn cô nhân viên, sau đó thầm nghĩ cô này tuy nhìn qua có vẻ chất phác nhưng tư sắc thì không tệ. Sau khi hưng phấn, hai mắt hắn khẽ lay động, hắn thuận miệng nói:
- Tôi thấy cô sao lại quen mắt như vậy nhỉ? Giống như đã từng gặp qua trên tiết mục truyền hình nào đó.
Nữ nhân viên cắt tóc có chút hưng phấn, nàng dùng giọng xấu hổ nói:
- Khi cònn đi học thì ai cũng nói em giống ngôi sao ca nhạc, sau lưng cũng gọi tôi là em gái ca sĩ.
Trương Nham Đống nói:
- Ôi, cửa hàng cắt tóc này có vẻ làm ăn quạnh quẽ nhỉ?
Trương Tân Dương gõ gõ lên quyển sách và cười hỏi.
- Cảnh sát, chúng nó biết tôi nhưng tôi không biết chúng nó là gì, chẳng qua lấy ra để tìm chút mặt mũi mà thôi...
Trương Nham Đống, không, phải là Trương Nhị Ngưu mới đúng, hắn cũng là kẻ thành thật, bây giờ bị bắt thì cũng vội vàng khai báo.
- Anh nói gì? Anh cũng không biết? Vậy anh có phải là em họ của tôi không?
Tôn Hạo đứng thẳng người lên, hai mắt đỏ như máu bầm.
- Thật xin lỗi, chủ tịch Tôn, tôi cũng không phải là đứa em họ tốt đẹp của anh.
Trương Nhị Ngưu dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tôn Hạo rồi cười phá lên ha hả.
Tôn Hạo đứng đó mà gương mặt đỏ bừng bừng, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn đám cảnh sát đưa nhóm Trương Nhị Ngưu lên xe mà thôi. Trương Tân Dương nói một tiếng hôm nào đó sẽ đến báo cáo công tác với Tôn Hạo, sau đó tất cả xe cảnh sát rời khỏi nhà khách huyện ủy.
- Sao lại có thể như vậy, sao lại như vậy?
Tôn Hạo đứng ngây người, hắn đưa mắt lên nhìn trời rồi lẩm bẩm.
- Tút, tút, tút...
Máy nhắn tin của Tôn Hạo vang lên, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc, cuối cùng vẫn lấy ra xem.
- Anh Hạo, em mượn em trai của anh mười ngàn, mượn Vinh Hoa mười ngàn, còn mượn các bác và các cậu mười ngàn, đã đưa đủ một trăm ngàn cho thư ký của em họ anh...
Tôn Hạo nhìn tin nhắn này mà ngồi phụp xuống đất.
- Bí thư Vương, tối nay ngài có rảnh không?
Hàn Minh Khải tươi cười ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cung kính hỏi.
Hàn Minh Khải không thể không cười, vì vị trí trưởng phòng tuyên truyền mở ra cho mọi người, đối thủ của hắn ai cũng gióng chiêng gõ trống, kẻ nào cũng không tiếc ném vật chất và tinh thần vào cuộc chiến lần này, đặc biệt là phó chủ tịch Tôn Hạo càng kéo đến một nhà đầu tư, làm cho con đường An Lô sắp được khởi công, thật sự là chiến tích lớn chưa từng có. Đối phương là người cạnh tranh chính, uy tín tăng cao vời, vốn cho rằng sẽ nắm chắc vị trí trưởng phòng tuyên truyền, nhưng dưới tay của bí thư Vương thì lại xuất hiện bất ngờ. Vì sự việc kêu gọi đầu tư thất bại thảm hại mà Tôn Hạo đã phải nhập viện, điều này làm Hàn Minh Khải vui vẻ, nhưng đó không phải là niềm vui lớn nhất của hắn, điều làm hắn vui sướng chính là hội nghị thường ủy chiều hôm nay.
Thân phận của Trương Nham Đống được xác nhận, tất nhiên sẽ chẳng còn chuyện ký kết hợp đồng gì cả. Nhưng kêu gọi đầu tư có vấn đề, Hầu Thiên Đông cũng mất mặt, cũng phải nói ra nguyên nhân hậu quả của sự việc. Cũng may trước khi tổ chức hội nghị thì Hàn Minh Khải đã đặc biệt chạy đến nói nhỏ vói bí thư Hầu, nói là em họ của Tôn Hạo có biểu hiện không đáng tin, chuyện hợp đồng để tính sau.
Hội nghị còn đề cử nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tuyên truyền, Hầu Thiên Đông nói vài lời ủng hộ Hàn Minh Khải, Vương Tử Quân cũng ủng hộ, thế cho nên kết hợp tất cả các nhân tố thì lần này Hàn Minh Khải trở thành nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tuyên truyền một cách có nguy hiểm nhưng thành công.
Dù còn chưa thể xác định nhưng chỉ cần huyện báo cáo lên thành phố, như vậy khả năng thành công của Hàn Minh Khải là rất cao, nếu không có báo cáo thì chẳng có kết quả gì.
Lúc này Hàn Minh Khải thật sự không những tràn đầy cảm kích với Vương Tử Quân, còn thật sự bức thiết muốn kéo gần quan hệ với bí thư Vương. Sau khi đến cảm tạ Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân theo đúng quy củ, hắn chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, còn Trần Lộ Dao thì tất nhiên là không đáng kể.
Đáng lý ra Hàn Minh Khải sẽ không dễ dàng thừa nhận ai, hắn chỉ nhận thân với những người có liên quan đến vận mệnh quan trường của mình. Nhưng Trương Nham Đống đã bộc lộ thân phận thật sự, điều này không khỏi làm cho Hàn Minh Khải càng thêm bội phục Vương Tử Quân.
Trước khi chân tướng chưa rõ ràng thì đàm phán không thành công, Vương Tử Quân phải chịu áp lực lớn, nhưng hắn vẫn biểu hiện bình thản như không, chịu đựng gian khổ, bình tĩnh và bình tĩnh. Nếu như không phải cuối cùng tất cả được vạch trần, như vậy có bao nhiêu người đang chờ cười chê hắn ở hội nghị thường ủy? Xem ra một lãnh đạo vĩ đại phải không có cái dũng của kẻ thất phu, mà phải quả cảm, trầm ổn, mưu lược, quyết đoán, tất cả kết hợp với nhau và phải biểu hiện vào đúng thời điểm quan trọng, vào lúc tồn vong phải có tố chất tâm lý trấn định tự nhiên. Vì thế mà Hàn Minh Khải cho ra kết luận, tương lai của bí thư Vương phải là vô hạn.
Vương Tử Quân chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hàn Minh Khải, hắn khẽ gật đầu nói:
- Hôm nay anh đi theo bọn họ đến nhà khách huyện ủy, như vậy là lập công lớn, các đồng chí cục công an đã bỏ công điều tra cũng khó chối bỏ công lao, nhưng trong quá trình bắt người anh tự mình đến hiện trường, nó làm cho một phó bí thư nắm khối tư pháp như tôi cảm thấy yên tâm hơn. Vì vậy bữa cơm hôm nay cũng không cần anh mời tôi, chờ một lát nữa tôi sẽ thông báo cho cục trưởng Liên và Trương Tân Dương, để bọn họ cùng tới, cùng nâng ly chúc mừng anh.
Hàn Minh Khải chợt cảm thấy trong lòng tuôn ra dòng suối cảm động chân tình, bí thư Vương có thể nói là rất tốt với mình. Hắn tất nhiên biết rõ mình đích thân đến hiện trường cũng chính là vì Trương Tân Dương đến báo cáo, thuận tiện gọi mình đi theo. Bí thư Vương làm như vậy không phải đang trăm phương ngàn kế tô son thiếp vàng cho mình, gia tăng chút uy tín và độ nặng cho mình sao? Điều này không cần phải nói ra thì hắn vẫn có thể hiểu được.
Thật ra Vương Tử Quân cũng không thích loại người như Hàn Minh Khải, thế nhưng khi càng tiến chân sâu vào trong quan trường, hắn càng cảm thấy mình nên tụ tập lại một nhóm người chung quanh. Lực lượng của một người dù sao cũng chỉ là có hạn, hắn nghĩ mình vẫn nên đổi mới bản thân, dang rộng tay. Nhưng chính trị chỉ nói về mưu quyền mà không nói về tài năng, có tài cũng chỉ phục vụ cho quyền mưu mà thôi. Chính mình cần kẻ kéo xe, cần những kẻ kéo xe trung thành tận tụy, để mình bớt lo mà xe lại nhẹ nhàng linh hoạt, đây là hành động nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?