Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2601 : Ba kẻ khốn nạn. (2)
Ngày đăng: 02:41 19/04/20
Uông Thanh Minh chợt lóe lên vài ý nghĩ, nhưng hắn vẫn phải kiên trì: - Chủ tịch Vương, trong phòng tổ chức chúng tôi thật sự có đồng chí như vậy, anh ấy bây giờ là trưởng ban số hai của phòng tổ chức.
- Như vậy thì đúng rồi. Vương Tử Quân không nhìn Uông Thanh Minh mà nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tối qua phân cục công an quận Đông Thành của thành phố Rừng Mật tiến hành kiểm tra theo thông lệ với một tụ điểm vui chơi giải trí, bọn họ phát hiện có hai người đàn ông và bốn người phụ nữ ở trong một phòng, hai người đàn ông kia chính là Lữ Cận Di và Lỗ Bính Khỏa...
Tuy Vương Tử Quân không nói hết lời nhưng với năng lực của đám người Sầm Vật Cương, nào không hiểu rõ ý nghĩa? Thế nên bầu không khí có chút đèn nén.
- Bọn họ đang làm gì vậy? Sự việc không liên quan đến Uông Thanh Minh, thế nhưng lại có liên quan đến cá nhân, hắn cũng rất vội vàng.
- Trưởng phòng Uông, ngài nghĩ xem bọn họ đang làm gì? Chẳng lẽ ngài nghĩ rằng bọn họ đang ngồi nói chuyện vui đùa, liên hệ tư tưởng sao? Vương Tử Quân không nể mặt Uông Thanh Minh mà dùng giọng mỉa mai nói.
Uông Thanh Minh muốn lên tiếng thế nhưng lại nuốt lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương rất căm tức, lại cực kỳ căm hận hai tên cặn bã kia, càng cảm thấy căm tức vì Uông Thanh Minh thống trị không nghiêm, lại phát sinh vấn đề vào thời điểm này.
Uông Thanh Minh đưa mắt cầu xin giúp đỡ, Sầm Vật Cương đã sớm thấy được nhưng ngoảnh mặt làm ngơ. Vương Tử Quân không phải là người thường, cho dù lão hiểu những lời sau đó của vương tử quân làm cho cục diện thêm bất lợi, thế nhưng vẫn phải để cho Vương Tử Quân nói tiếp.
Lúc này Uông Thanh Minh đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, gương mặt hắn tái nhợt thế nhưng không dám nói lời nào. Lúc này hắn không còn là chính mình lúc tranh cường háo thắng với Vương Tử Quân, bây giờ hắn là người sai, dù thế nào cũng sai. Vì không để mình rơi vào thế bị động, hắn chỉ có thể cắn môi nhìn bộ dạng mỉa mai của Vương Tử Quân.
Nếu có thể thì lúc này Uông Thanh Minh thật sự có xúc động muốn đánh chết Lỗ Bính Khỏa.
- Trưởng phòng Uông, anh có thể nói cho tôi biết vì sao hai người kia lại tụ tập với nhau làm ra chuyện vô sỉ như vậy vào đúng thời gian này? Vì sao trên người một vị là cán bộ lãnh đạo ban số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy lại có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ trình tự đi chơi bời vô sỉ thế này là một phương diện khảo sát không thể thiếu sao? Vương Tử Quân vừa rồi nói rất ôn hòa, thế nhưng bây giờ giọng điệu có vài phần kịch liệt.
Vương Tử Quân vỗ bàn thật mạnh rồi nhìn Uông Thanh Minh nói: - Anh vừa rồi nói lời đảm bảo với tôi, nói là nhất định đúng đắn, bây giờ anh giải thích cho tôi nghe xem, ai đến cam đoan với những lời phụ trách của anh.
Uông Thanh Minh lúc này đỏ mặt tía tai, bây giờ dù Vương Tử Quân có tát hắn vài cái trước mặt Sầm Vật Cương và Văn Thành Đồ, chỉ sợ hắn cũng không dám kêu đau.
- Anh có thể nói cho tôi biết, vì sao khi mà đơn thư tố cáo về Lữ Cận Di được gửi lên đầy hộp thư của phòng tổ chức, thế nhưng phòng tổ chức các anh không những không điều tra, ngược lại còn coi hắn là một điển hình cán bộ vĩ đại hay không? Trưởng phòng Uông, anh không phân biệt được đâu là nước đâu là dầu, anh còn có thể công tác khách quan công chính sao? Một người như vậy có thể cho vào làm đối tượng khảo sát sao, quả thật là quá khốn nạn. Vương Tử Quân cũng không vì Uông Thanh Minh trầm mặc không nói mà bỏ qua, hắn chỉ vào Uông Thanh Minh rồi nói: - Công tác nhiệm kỳ mới là cực kỳ quan trọng, anh không phân biệt được thật giả, điều này làm tôi cực kỳ thất vọng. Ý của tôi là cán bộ có thể lên có thể xuống, nếu như anh không có năng lực làm tốt công tác cán bộ, anh hoàn toàn có thể nhường lại vị trí cho người có đức có tài. Lát nữa anh đi về mà nhìn vào đơn vị của mình, xem đám cấp dưới kia là hạng người gì.
Uông Thanh Minh xiết chặt bàn tay, hắn biết bây giờ mình có thể nói là bị Vương Tử Quân chỉ vào mũi chỉ dạy từng lời. Nếu là trước kia Vương Tử Quân dám nói như vậy, hắn sẽ tuyệt đối không khuất phục. Nhưng bây giờ hắn là người đuối lý, hắn đối mặt với sự cường thế của Vương Tử Quân thì căn bản là không còn lực lượng phản kháng. Vương Tử Quân nói một câu cuối cùng giống như nói về Lỗ Bính Khỏa, thế nhưng dù là ai cũng nghĩ rằng Sầm Vật Cương là kẻ khốn nạn, Văn Thành Đồ là kẻ khốn nạn, tất nhiên cũng không thể bỏ qua một kẻ khốn nạn khác chính là Uông Thanh Minh.