Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2620 : Vừa làm người vừa phải làm gương. (1)
Ngày đăng: 02:41 19/04/20
Sầm Vật Cương từ thành phố Đồng Lục quay về và cảm thấy toàn thân như rã rời. Mặc dù lão là người tọa trấn chỉ huy, dù không làm việc gì thế nhưng cảm giác mỏi mệt vẫn tập kích toàn thân.
"Thời gian không buông tha cho người nào!" Sầm Vật Cương thầm cảm khái một câu, sau đó cầm văn kiện trên bàn nhìn qua một lượt. Phần văn kiện này chủ yếu là báo cáo giai đoạn công tác phòng lụt thắng lợi của tỉnh Mật Đông, bên trong đã chỉ ra nhiều đơn vị và cá nhân có thành tích xuất sắc.
Sầm Vật Cương nhìn thông báo ngoài cảm giác vui mừng còn có vài phần sầu không biết ném đi đâu được. Lão là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, khi các đồng chí cảm thấy vui mừng khôn xiết vì có được thành tích tốt, lão còn phải đứng trên cao nhìn thấy xa. Lão biết rõ thật ra công tác phòng chống lũ lần này vẫn còn tồn tại nhiều lỗ hổng.
Sầm Vật Cương nghĩ đến những phương diện chưa toàn diện mà không khỏi cau mày, tuy lão cảm thấy những vấn đề kia là không quá lớn, thế nhưng Vương Tử Quân sẽ cho rằng là như vậy sao? Lão nghĩ đến gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân, thế là không khỏi nhíu mày càng thêm chặt.
Trong hội nghị động viên bắt đầu công tác phòng chống lụt bão thì Sầm Vật Cương đã cho ra chỉ thị truy cứu trách nhiệm với từng cán bộ, văn kiện đã được đưa xuống cho các thành phố trong tỉnh. Cho dù Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy thì cũng không thể thay đổi xoành xoạch được.
Sầm Vật Cương nghĩ đến hậu quả của văn kiện kia mà tâm tình không khỏi căng cứng, dù sao thì cũng có nhiều người liên quan...
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Sầm Vật Cương. Lão nhìn qua chiếc điện thoại màu đỏ mà không khỏi trầm ngâm giây lát, sau đó nghe điện thoại: - Chào anh, tôi là Sầm Vật Cương.
- Bí thư Vật Cương, tỉnh Mật Đông các anh công tác rất tốt. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm quen thuộc.
Sầm Vật Cương không khỏi nghĩ lại lời nói của giáo sư Mã khi đang thị sát tình hình ở thành phố Đồng Lục. Nếu như không phải Vương Tử Quân ép buộc tháo dỡ khu biệt thự chắn dòng sông, như vậy Đồng Lục sẽ chỉ là biển nước.
"Đây là trùng hợp sao?" Sầm Vật Cương lắc đầu, có một số việc nhìn giống như ngẫu nhiên nhưng thật ra lại tất nhiên. Ai có thể phủ nhận những gì Vương Tử Quân đã làm được?
"Vương Tử Quân!" Sầm Vật Cương nghĩ đến cái tên này mà da đầu không khỏi run lên, lúc này sẽ phải triển khai mở rộng công tác của nhiệm kỳ mới.
Tuy bây giờ số lượng thường ủy tỉnh ủy giúp đỡ Sầm Vật Cương vẫn hơn Vương Tử Quân, thế nhưng mọi chuyện đều phải nói chữ lý, có tình huống thì thiểu số phải phục tùng đa số, thậm chí bí thư có thể nói một lời và quyết định tất cả, thế nhưng bây giờ thì sao? Mình còn có thể quyết định được nữa sao? Nếu như Vương Tử Quân phản đối mãnh liệt, như vậy mình cũng không thích hợp đứng ra đối chiến.
Lúc này Sầm Vật Cương chợt sinh ra cảm giác như lấy dây buộc chính mình. Khi lão căn bản không có ý nghĩ gì hay, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Người đi vào là thư ký, viên thư ký tỏ ra cự kỳ cẩn thận dưới ánh mắt nghiêm trang của Sầm Vật Cương. Lần này viên thư ký đi vào báo cáo thay cho Uông Thanh Minh, lúc này Uông Thanh Minh đang chờ bên ngoài, chờ Sầm Vật Cương triệu kiến.
Sầm Vật Cương căn bản hiểu rõ vì sao Uông Thanh Minh lại đến tìm mình. Lão trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Mời trưởng phòng Uông vào đây.