Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2622 : Mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng.​ (1)

Ngày đăng: 02:41 19/04/20


Uông Thanh Minh dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói ra vài chữ.



Khương Thất Minh có chút sững sốt, sau đó nói: - Trưởng phòng Uông, cũng không có địa phương nào có vấn đề gì đặc biệt.



Câu trả lời này làm cho Uông Thanh Minh có chút bực mình, hắn ho khẽ một tiếng rồi nói: - Phải không?



Những lời này Uông Thanh Minh nói rất bay bổng, thế nhưng những người quên thuộc đêu có thể cảm nhận được sự bất mãn của Uông Thanh Minh. Khương Thất Minh là một người luôn muốn ôm lấy đùi của Uông Thanh Minh, tất nhiên hắn hiểu rõ thói quen này của lãnh đạo.



Đầu óc Khương Thất Minh xoay chuyển rất nhanh, hắn biết rõ phong cách của trưởng phòng Uông, mình cũng tuyệt đối không nên làm cho trưởng phòng Uông khó chịu, nếu không sẽ có những chuyện rất khó chịu chờ đón mình.



- Trưởng phòng Uông, nếu nói không được như ý thì rõ ràng là phương diện mạo hiểm trong công tác phòng chống lụt bão. Vì phía thành phố Linh Long không làm tốt công tác nạo vét đường sông, thế cho nên làm cho sông Thanh Lãng và Thanh Nham xuất hiện xu hướng chảy ngược. Nhưng nếu thành phố Xan Hà làm tốt công tác phòng lũ thì cũng không xảy ra vấn đề lớn như vừa rồi. Người nào cũng rất thông minh, Khương Thất Minh cũng là một người như vậy. Hắn vốn chỉ muốn nói qua loa cho xong, thế nhưng bây giờ lại càng nói một cách trôi chảy, cẩn thận suy xét lại thì thấy thật sự có chuyện như vậy xảy ra.



Nhưng những thứ này không quan trọng, quan trọng là trưởng phòng Uông bên kia đã trầm ngâm, đây là một dấu hiệu tốt.



- À, đồng chí Thất Minh, cục thủy lợi các anh công tác rất tốt, các anh phải làm tốt công tác nghiệp vụ, đồng thời cũng chú trọng phương diện xây dựng đảng. Các anh cần phải phát triển đồng đều, như vậy là tương hỗ lẫn nhau, tôi muốn nhìn vào những thành tích sau này của các anh. Uông Thanh Minh nói, mặc dù hắn không đặt tâm tư lên người Khương Thất Minh, thế nhưng lời nói của hắn vẫn cực kỳ có trình độ.




- Ha ha ha, tôi với cậu còn cần phải cảm tạ vậy sao? Lần này tôi gọi điện thoại cho cậu, chủ yếu là hỏi xem cậu có muốn đi đến địa phương cụ thể nào không? Nếu có thì tôi sẽ cố gắng làm ra vài hạng mục công tác, sau này cũng không luống cuống tay chân.



Triệu Hiểu Bạch biết rõ một vài trình tự của công tác tổ chức, bây giờ Uông Thanh Minh lại hỏi xem mình có ý nghĩ muốn đi đâu hay không, căn bản là cực kỳ nể mặt mình. Có thể nói các huyện trong tỉnh đều có thể cho Triệu Hiểu Bạch chọn lựa, nếu như có người đang ngồi trên vị trí mà Triệu Hiểu Bạch cần, chỉ sợ Uông Thanh Minh sẽ điều chỉnh đi nơi khác.



Đây cũng không phải là quan tâm theo kiểu thông thường.



- Cám ơn trưởng phòng Uông, nhưng tôi căn bản chưa nghĩ là đến nơi nào. Triệu Hiểu Bạch trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng không quan tâm đến phương diện này.



Uông Thanh Minh cười cười nói: - Nếu còn chưa có ý nghĩ gì cụ thể, như vậy thì cậu nên suy xét một chút, dù sao thì vẫn còn thời gian, nếu có thì cứ gọi điện thoại cho tôi.



Sau khi bàn xong chuyện của Triệu Hiểu Bạch, lúc này Uông Thanh Minh chợt nói tiếp: - Hiểu Bạch, lúc này chủ tịch Vương có bận rộn gì không? Tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo cho chủ tịch Vương. Cậu xem có thể sắp xếp thời gian cho tôi đến báo cáo được không?



Triệu Hiểu Bạch biết rõ sở dĩ Uông Thanh Minh lấy lòng mình, chủ yếu là vì Vương Tử Quân. Lúc này sau khi nghe nói Uông Thanh Minh muốn báo cáo công tác cho chủ tịch Vương, chút việc nhỏ này hắn cũng không thể không nể mặt Uông Thanh Minh. Thế là hắn khẽ nói: - Chủ tịch Vương bây giờ đang nghe chủ tịch Cố báo cáo công tác, nửa giờ sau sẽ có bốn mươi phút nhàn rỗi.