Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2625 : Bí hiểm cho anh suy đoán.​ (1)

Ngày đăng: 02:41 19/04/20


Sau khi Vương Tử Quân đi vào Mật Đông, tuy Uông Thanh Minh đã sớm đứng thành hàng, căn bản là kiên định đứng trên chiến tuyến của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn chưa từng khinh thường Vương Tử Quân.



Lúc này nghĩ đến ba chữ bí thư Sầm, Uông Thanh Minh chợt bình tĩnh trở lại. Nhưng khốn nổi gương mặt Vương Tử Quân căn bản không có chút biểu hiện nào, lời nói không nặng, cũng không nhanh, vẻ mặt nghiêm nghị, điều này lại làm cho người đối diện đổ mồ hôi hột. Uông Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân uống trà một cách thản nhiên tự đắc, hắn không khỏi thầm hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân: "Đó không phải là Vương Tử Quân không có ý kiến, thế nhưng chủ tịch Vương căn bản không muốn nói ý kiến của mình ra!"



Mình là trưởng phòng tổ chức, chủ tịch Vương không nói với mình, như vậy chuẩn bị nói với ai? Bày ra biểu hiện bí hiểm chính trị thế này là có ý gì?



Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Uông Thanh Minh chợt hiểu ra, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, không khỏi cảm thấy rét run.



Người này không phải là có ý kiến kia đấy chứ?



Uông Thanh Minh tuy thầm hiểu nhưng cũng không thể nói ra, hắn biết rõ dù mình nói ra thì Vương Tử Quân cũng không có tâm tư nghe vào tai. Vì vậy sau đó hắn dùng giọng thức thời nói: - Chủ tịch Vương, tôi sẽ phản ánh ý kiến của ngài với bí thư Sầm.



Những gì Uông Thanh Minh muốn nói căn bản cũng là thứ mà Vương Tử Quân muốn biểu đạt. Lúc này Vương Tử Quân khá thỏa mãn về ngộ tính của Uông Thanh Minh, hắn không khỏi cười cười nói: - Vậy thì vất vả trưởng phòng Uông rồi.



Sau khi tiễn Uông Thanh Minh đến cửa, nhìn Uông Thanh Minh rời đi, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên. Lần này Uông Thanh Minh đến nhanh như vậy là ý nghĩ của ai? Tất nhiên Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, vì sao Uông Thanh Minh lại đến, điều này hắn càng hiểu rõ ràng hơn.



Nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không muốn bàn chuyện này với Uông Thanh Minh.
Khi thấy Uông Thanh Minh đi đến thì gương mặt đang cực kỳ nghiêm túc của Phương Anh Hồ chợt biến đổi toàn diện, bây giờ giống như một đóa hoa hướng dương. Hắn khoát tay với viên trưởng phòng thủ hạ, tỏ ý cho đối phương đi ra, sau đó mới cười tủm tỉm nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, anh đại giá quang lâm, có phải có gì cần chỉ thị không?



Uông Thanh Minh căn bản không có nhiều cạnh tranh với Phương Anh Hồ, thế nên quan hệ giữa hai người là không tệ. Uông Thanh Minh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phương Anh Hồ rồi nói: - Thư ký trưởng Phương, nếu nói đến phương diện chỉ đạo công tác, phải là văn phòng tỉnh ủy chỉ đạo cho phòng tổ chức chúng tôi, tôi cũng không dám đảo ngược càn khôn, dĩ hạ phạm thượng.



- Ha ha, trưởng phòng Uông rõ ràng đang trêu đùa tôi. Phương Anh Hồ nói rồi đưa phần văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt Uông Thanh Minh: - Lúc này hiệu suất công tác của văn phòng ngày càng thấp, những gì đã nói rõ một tuần trước nhưng bây giờ còn làm chưa xong, thật sự là không biết nói sao cho phải. Hừ, lòng người bàng hoàng nên cũng không đặt tâm tư lên phương diện công tác.



Phương Anh Hồ nói đến đây thì cười cười với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, bây giờ các đồng chí trong văn phòng cực kỳ muốn gặp ngài, mong ngài nhanh chóng cho ra quyết đoán để đám người kia bớt suy nghĩ miên man.



Uông Thanh Minh biết rõ "suy nghĩ miên man" trong lời nói của Phương Anh Hồ có nghĩa là gì. Nếu là lúc bình thường thì hắn sẽ nói vài câu với Phương Anh Hồ, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư như vậy.



- Ôi, anh Phương, tôi căn bản là sắp chết phiền rồi. Uông Thanh Minh vuốt hai hàng chân mày rồi khẽ nói: - Nói không chừng tôi phải nghỉ ngơi một chút.



Phương Anh Hồ có chút sững sốt, khoảnh khắc này hắn chợt nhận ra sự khác thường của Uông Thanh Minh. Bình thường thì Uông Thanh Minh đều cực kỳ hăng hái, hôm nay xem ra có gì đó hơi khác lạ.



- Anh muốn nghỉ ngơi thì đi tìm bí thư Sầm, tôi nào dám cho anh nghỉ được? Phương Anh Hồ muốn đẩy Uông Thanh Minh đi, thế nhưng Uông Thanh Minh đến và không dễ dàng bị đuổi đi như vậy. Hắn nhìn Phương Anh Hồ rồi cười khổ nói: - Thư ký trưởng, tôi cũng rất muốn nhanh chóng làm cho xong công tác của nhiệm kỳ mới, thế nhưng bây giờ tình hình căn bản là không tốt.