Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2628 : Gánh trách nhiệm chung, cộng hưởng lợi ích chung. (2)
Ngày đăng: 02:41 19/04/20
Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ rời đi với gương mặt cực kỳ kiên định, thế là trong lòng có vài phần áy náy. Tuy Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng cũng là thường ủy tỉnh ủy, làm sao có thể tình nguyện đi làm những việc cúi đầu cầu cạnh người ta như thế này?
Sầm Vật Cương đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai của Phương Anh Hồ. Lúc này Phương Anh Hồ căn bản không thoải mái vì nhiệm vụ vừa mới được nhận, thế nhưng Sầm Vật Cương đi đến vỗ vai, điều này làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp, vô tình sinh ra cảm giác gặp tri kỷ.
- Bí thư Sầm, ngài cũng không nên quá bận tâm, chuyện này sẽ qua, nhưng ngày sẽ biết rõ một người căn bản không thể nào may mắn mãi như vậy được.
Sầm Vật Cương cười cười, lão định nói hai câu theo lời của Phương Anh Hồ. Thế nhưng lúc này trong đầu lão lại xuất hiện tình cảnh khi đứng trên con đê sông Thanh Lãng. Lúc đó nếu như không phải Vương Tử Quân nắm chắt và xử lý tốt sự việc, chỉ sợ bây giờ thành phố Đồng Lục bên kia tuyệt đối không vượt qua kiểm tra. Sầm Vật Cương nhìn vào tài liệu mà hai ngày trước cục thủy lợi đưa đến, lão biết rõ dòng sông Thanh Lãng chảy ngược còn mạnh hơn Thanh Nham rất nhiều.
Sầm Vật Cương nghĩ đến hình ảnh Vương Tử Quân chỉ huy bên bờ đê sông Thanh Nham, lão căn bản không nói nên lời.
Phương Anh Hồ không biết Sầm Vật Cương đang nghĩ gì, hắn biết rõ bí thư Sầm là người chú trọng thể diện, có một vài lời dù giấu chặt trong lòng cũng không nói ra. Bây giờ mình đang ở nơi này, nếu bí thư Sầm nói ra lời cảm tạ thì căn bản là không phù hợp.
- Bí thư Sầm, trước khi tôi đến thì bí thư Văn có gọi điện thoại đến, nói là có vài lời muốn nói, vừa vặn tôi đi qua, tôi định đưa anh ấy đi cùng.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt trịnh trọng của Phương Anh Hồ, lão gật đầu nói: - Anh đi nhanh lên, có chuyện gì thì thông báo cho tôi.
- À, không cần đâu, bí thư Văn đang có việc, tôi ngồi chờ một chút cũng không có gì. Phương Anh Hồ nói rồi khoát tay với thư ký, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
- Con nói cái gì? Con chuẩn bị sang công tác bên văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh sao? Văn Thành Đồ nhìn con gái của mình, gương mặt thật sự là khó thể tưởng tượng nổi.
Văn Thành Đồ tất nhiên rất quan tâm đến tương lai của con gái. Lão là người thấy rõ sự gian khổ của người làm quan, thế nên hy vọng con gái mình không phải khổ sở như vậy, vì thế mới có ý nghĩ giúp đỡ con công tác trong tòa soạn nhật báo Mật Đông.
Văn Ngư Nhi cũng thích làm phóng viên, hơn một năm qua cho ra không ít thành tích. Tuy những thành tích của Văn Ngư Nhi không tính là gì trong mắt Văn Thành Đồ, thế nhưng hắn cũng rất kiêu ngạo vì điều này. Khi hắn đang vui mừng vì con gái công tác tốt, lúc này con gái lại đưa đến cho hắn một thông tin kinh hãi: Con gái muốn vào công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Từ tòa soạn nhật báo Mật Đông đến một đơn vị trong tỉnh, điều này không là gì khó với Văn Thành Đồ. Vấn đề là con gái chợt có thay đổi như vậy, hắn cảm thấy rất nghi hoặc, Văn Ngư Nhi đang định làm gì đây?
Văn Thành Đồ hiểu tính cách của con gái mình, biết rõ nó không muốn làm nhân viên công tác của các đơn vị chính quyền. Nhưng vì sao nó lại thay đổi như vậy? Văn Thành Đồ không dám nghĩ tiếp mà nói: - Ngư Nhi, con đã nghĩ kỹ chưa?
- Tất nhiên là kỹ rồi, ôi, bố, ngài không phải gần đây rất thương con sao? Bây giờ con gái cầu mong ngài đấy. Văn Ngư Nhi ôm lấy cổ Văn Thành Đồ dùng giọng làm nũng nói.