Bí Thư Trùng Sinh
Chương 264 : Không ai không thích chủ tịch Mao
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Đỗ Tiểu Trình ghét nhất chính là Vương Tử Quân luôn không tự giác được gọi mình là cháu, không ngờ tên kia lại càng làm trầm trọng thêm, thậm chí khi gọi mình là cháu còn ra vẻ giống hệt bố mình, đúng là quá mức, nàng có thể nhịn nhưng rõ ràng là không thể nhẫn.
Đỗ Tiểu Trình vừa nghĩ đến tư thế bất nhã của mình đã rơi vào trong mắt Vương Tử Quân, thế là nàng vừa thẹn vừa vội, nàng chợt giương nanh múa vuốt về phía hắn:
- Còn không phải vì sợ đại bí thư Vương phạm vào sai lầm sao? Hai chúng tôi đến giám sát anh.
- Giám sát? Ha ha, hoan nghênh giám sát.
Vương Tử Quân đã có kinh nghiệm đối phó với một Đỗ Tiểu Trình không biết lớn nhỏ, hắn ngồi xuống chỗ của mình với bộ dạng không cho là đúng, rõ ràng là trời sập cũng không sợ hãi, điều này làm cho ngôn ngữ mang tính công kích của Đỗ Tiểu Trình mất đi hiệu lực.
- Tử Quân, đây thật sự là vàng sao?
Y Phong trầm ngâm một chút rồi hỏi về phía Vương Tử Quân.
- Là vàng!
Vương Tử Quân thuận tay tiếp nhận danh thiếp trong tay của Y Phong, hắn cười cười nói tiếp:
- Cừu Thiên Khôi này không đơn giản, là kẻ phong vân một cõi ở Chiết Giang, có chút danh tiếng. Ngày nay cái tên Cừu Thiên Khôi đã là một thương nhân nổi tiếng, không ngờ lại còn cực kỳ khéo léo, nếu là hắn trực tiếp đưa tiền thì sẽ có người không muốn, nhưng những vật thế này, nếu cô nói nó là danh thiếp, rõ ràng nó không đơn giản là danh thiếp; nhưng nếu nói nó là tiền thì rõ ràng chỉ là một tấm danh thiếp; nhưng điều này lại giống như hạ bậc thang cho kẻ thu lễ, có thể dễ dàng cười tiếp nhận, chẳng lẽ trong quy định trong sạch hóa bộ máy chính trị có luật không cho lãnh đạo thu nhận danh thiếp sao?
- Không có việc gì mà ân cần thì không phải quân gian xảo cũng là phường đạo chích.
Đỗ Tiểu Trình đặt mông người xuống đối diện với Vương Tử Quân, nàng dùng giọng không che đậy miệng nói.
- Anh ta không phải quân gian xảo cũng không phải phường đạo chích, anh ta chẳng qua chỉ muốn dự đoán một hạng mục mà thôi.
Ánh mắt Vương Tử Quân chợt sáng lên, hắn trầm giọng nói.
Đỗ Tiểu Trình và Y Phong cũng không ngốc, cả hai đều hiểu hạng mục trong miệng Vương Tử Quân là gì, nhưng lúc này hai người cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Vương Tử Quân khẽ đùa giỡn với tấm danh thiếp trong tay, trực giác cho hắn biết sự việc không đơn giản như vậy, chút vui vẻ trong ánh mắt của Cừu Thiên Khôi rõ ràng làm hắn sinh ra một cảm nhận, đó là người này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đỗ Tiểu Trình thấy Vương Tử Quân rơi vào trạng thái trầm ngâm, nàng định lên tiếng, lại bị Y Phong kéo lại, thế là bầu không khí trong phòng lại rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lưu lượng người vào ngày thứ hai ở hội chợ đầu tư thương mại thật sự không kém ngày đầu tiên, càng có nhiều thương gia nhận được tin tức và hào hứng đi đến gian hàng của huyện Lô Bắc, đến hỏi thăm tình huống của con đường, càng nhiều người biểu hiện mục đích muốn hợp tác cực kỳ mãnh liệt.
Ngày hôm nay đối với Đỗ Tiểu Trình và Y Phong thật sự là rất bận rộn, có kinh nghiệm của một ngày hôm trước, Y Phong hôm nay càng thêm hoàn thiện, càng thêm đúng đắn. Nàng có kinh nghiệm dạy học, thế cho nên rất sống động trong lúc cố vấn cho khách hàng về con đường An Lô, thỉnh thoảng khách nở nụ cười, nàng còn chen vào vài câu, làm cho bầu không khí rất hòa hợp.
Phải nói là Y Phong có kinh nghiệm giáo viên nên ưu thế ăn nói khá tốt, nàng giải thích tỉ mỉ, hơn nữa còn có tướng mạo xinh đẹp. Vương Tử Quân cảm thấy nha đầu kia cũng có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, khi thấy người vây quanh gian hàng của huyện Lô Bắc ngày càng nhiều thì cũng không quên cơ hội tổng kết:
- Các vị tiên sinh, dựa vào những luận chứng và khảo sát khoa học, thành phố An Dịch và huyện Lô Bắc quyết định mở con đường An Lô, đây không chỉ là con đường đẩy mạnh phát triển kinh tế giữa hai bên, hơn nữa cũng ném cho mọi người một cơ hộ phát tài.
- Cô gái.
Một thương nhân mỉm cười nói:
- Ý nghĩ phát triển của huyện Lô Bắc rất có khí phách, tôi thật sự rất hứng thú với phương diện đầu tư vào cầu đường An Lô.
Rõ ràng sau khi Y Phong mở miệng "du thuyết"(thuyết khách ngày xưa), rất nhiều thương nhân đã bị cuốn hút. Tất nhiên nếu chỉ dựa vào chút ấn tượng nhỏ như vậy thì người ta sợ rằng cũng chỉ tỏ vẻ một chút rồi mặc kệ, cũng không có gì hơn, nhưng vấn đề ấn tượng lại có thêm chút sắc thái.
Đến gần giờ cơm thì Y Phong cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, Đỗ Tiểu Trình càng phàn nàn với Vương Tử Quân, nàng yêu cầu chút nữa hắn phải mời hai người một bữa cơm ngon mới được.
Ngày hôm sau thì số người mời cơm Vương Tử Quân ngày càng nhiều, đồng thời cũng có nhiều cuộc điện thoại từ thành phố Giang Thị và Hồng Ngọc gọi đến, cũng bắt đầu nói về vấn đề đầu tư đường An Lô. Đặc biệt có một vị phó chủ tịch thành phố Hồng Ngọc gọi điện thoại đến, càng không e dè yêu cầu Vương Tử Quân quan tâm đến công ty xây dựng Bác Minh trong phạm vị phù hợp.
- Bí thư Vương, tôi xin nâng ly, kính mong bí thư Vương hạ cố đến chơi.
Cừu Thiên Khôi lại xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, cặp mắt sáng ngời có thần, vẻ mặt vẫn là nụ cười nhiệt tình.
Vương Tử Quân đang đưa một nhóm người vào trong khách sạn, lúc này hắn chợt nhíu mày và nói:
- Nếu giám đốc Cừu đã nhiệt tình như vậy, tôi chối từ cũng bất kính, như vậy cũng chỉ có thể làm phiền giám đốc Cừu.
Địa điểm Cừu Thiên Khôi mời khách chính là khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, là một nơi tuyệt đối xa hoa ở thành phố An Dịch, tòa nhà cao hơn mười tầng, khi nhóm Vương Tử Quân chạy đến thì phát hiện nơi đây đầy đủ các loại xe cực sang.
Khi đẩy cửa phòng, một luồng khí xa hoa phả vào mặt làm cho người ta không khỏi hưng phấn. Đám nhân viên trợ lý đi cùng với Cừu Thiên Khôi đều là loại mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ một lúc sau đã đưa Trương Thắng Lợi, Tôn Hạ Châu và những nhân viên tương quan đi gọi món hoặc gọi rượu, trong phòng lúc này chỉ còn lại Cừu Thiên Khôi và Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, con người của tôi thích kết giao bạn bè, cũng chính là tích cách của tôi, như vậy tôi mới có thành công hôm nay. Tôi với anh vừa quen đã thân, nếu như bí thư Vương không chê tôi trèo cao, tôi sẽ coi anh như anh em, thế nào?
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, hắn cũng không tiếp tục câu chuyện của Cừu Thiên Khôi, mà Cừu Thiên Khôi cũng không chút xấu hổ, hắn vẫn tươi cười như trước. Nhưng lúc này hắn cũng không tiếp tục ẩn giấu mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Bí thư Vương, con người của tôi gần đây tôn thờ câu nói có tiền mọi người cùng xài, có tài mọi người cùng phát, nếu như bí thư Vương có thể cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ tỏ vẻ rõ ràng, sẽ không để cho bí thư Vương có hại.
Trong mắt Cừu Thiên Khôi bắn ra ánh sáng cơ trí, hắn dùng giọng động tình nói:
- Tôi từ nhỏ đã nghèo hèn, nhiều năm phấn đấu gian khổ, trước nay luôn giữ vững một nguyên tắc, chính là đầu tư hạng mục ở trong nước mà không ở nước ngoài, nếu có thể đầu tư trong tỉnh sẽ không ra tỉnh ngoài, nó được gọi là phát đạt nhưng không quên quê hương. Tôi đến tham gia hội chợ đầu tư thương mại tỉnh Sơn Nam, nhưng tình thế ở Chiết Giang chúng ta cũng rất tốt, có một con đường như An Lô cần khai phá, công ty Bác Minh chúng tôi tình nguyện hợp tác cùng huyện Lô Bắc, còn hy vọng bí thư Vương sẽ mở cho một cánh cửa thuận tiện.
- Giám đốc Cừu, anh quá khách khí rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Tôi cũng hiểu được một chút về kinh nghiệm phát triển của anh, anh nắm rất chắc xu hướng và thời cơ của thị trường. Con đường An Lô lần này thật sự là một hạng mục đầu tư tốt, huyện Lô Bắc chúng tôi vốn đang hợp tác kêu gọi đầu tư, quý công ty nếu có mục đích đầu tư, như vậy người phải cảm tạ là chúng tôi mới đúng.
Hai mắt Cừu Thiên Khôi híp lại thành đường nhỏ, hắn nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề, thế là cũng không đi đường vòng mà nói:
- Khốn kiếp, đi xuống cầu thang thế nào cũng té bầm mặt.
Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân đi xuống cầu thang mà khẽ lẩm bẩm.
Đỗ Tiểu Trình nói xong, Vương Tử Quân đi phía trước không có vấn đề, thế nhưng nàng lại trợt chân, nếu như không phải nàng đứng gần lan can, lại vung tay giữ lấy lan can theo bản năng, sợ rằng đã ngã sấp xuống.
Đỗ Tiểu Trình cảm thấy bàn tay có hơi nóng và hơi đau, thế là trong lòng càng thêm căm tức.
Xe đã khởi động, Trương Thắng Lợi đi theo bên cạnh Vương Tử Quân cũng không chờ Thái Thần Bân xuống xe, hắn nhanh chóng tiến lên giúp Vương Tử Quân mở cửa, gương mặt là nụ cười cực kỳ khiêm tốn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Thắng Lợi, hắn đang định cho Trương Thắng Lợi cùng ngồi xe với mình, đúng lúc thấy có một người đi xuống ở chiếc xe cách đó không xa.
- Bí thư Vương, anh thật sự là rất khó mời.
Một tiếng phổ thông mang theo âm điệu Quảng Đông vang lên, dù có chút khó nghe, nhưng khi truyền vào trong tai Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng xác định được thân phận của người đến.
Là Mục Kinh Ba của tập đoàn Chính Hồng, hai ngày trước người này đã từng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân vài lần, đối phương xem như hạ quyết tâm không nhỏ với cầu đường An Lô.
- Chào giám đốc Mục.
Vương Tử Quân cũng nhiệt tình tiến lên bắt tay Mục Kinh Ba.
Mục Kinh Ba bắn tay Vương Tử Quân rất khoa trương, hắn nói:
- Bí thư Vương, chúng ta tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi biết anh là người lanh lẹ, cũng có tính tình giống tôi. Hai người chúng ta gặp nhau ở thành phố An Dịch, như vậy càng là duyên phận, hôm nay dù sao anh cũng phải cho tôi một cơ hội, chúng ta trò chuyện một chút.
Vương Tử Quân cảm nhận được chút hơi ấm từng bàn tay mềm mại của Mục Kinh Ba, hai hàng chân mày của hắn khẽ run lên, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không có chút biến đổi.
- Giám đốc Mục, tôi hiểu ý của anh, nói tiếp thì tôi cũng rất muốn nhờ anh một chút, nhưng lúc này thật sự là tôi quá bận, trong huyện còn có một đống lớn công tác cần tôi xử lý, thật sự rất xấu hổ. Thế này đi, đến khi nào anh đến huyện Lô Bắc, chúng tôi sẽ tiếp đãi anh chu đáo.
Vương Tử Quân nói rất chân thành, nhưng Mục Kinh Ba rõ ràng như không nhận ra, khi hắn chuẩn bị tiếp tục dây dưa thì Vương Tử Quân đã khua tay:
- Giám đốc Mục, huyện Lô Bắc chúng tôi chọn phương án đấu thầu, như vậy sẽ công bằng với tất cả các nhà đầu tư, anh nếu ở đây bàn bạc với tôi, không bằng về làm tốt điều kiện của mình, anh nói xem có đúng không?
Mục Kinh Ba nhìn hai con ngươi chân thành của Vương Tử Quân, lúc này mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, cạnh tranh lần này anh có thể đảm bảo được tính công bằng công khai công chính không?
- Tất nhiên tôi có thể xác định.
Tuy Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lại chém đinh chặt sắt, cực kỳ có khí phách.
Mục Kinh Ba nhìn gương mặt kiên định của vị phó bí thư huyện ủy, một cảm giác tín nhiệm chợt lóe lên trong lòng. Hắn đã lăn lộn nhiều năm sóng gió, đã trở nên cực kỳ đa nghi, lúc này là lần đầu tiên tỏ ra tín nhiệm một người.
- Được rồi, bí thư Vương, tôi nghe lời anh.
Mục Kinh Ba lại đưa tay ra với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc quen thuộc mà cảm thấy toàn thân thoải mái, trong lòng thầm nghĩ, câu nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình là rất đúng, hắn chợt nở nụ cười.
Chuyện tốt của mình ở thành phố An Dịch đều bị Đỗ Tiểu Trình kia làm kỳ đà cản mũi, xem ra hôm nay mình nên bổ sung. Hắn nghĩ đến tình huống lúc xuống xe, Y Phong dùng ánh mắt đầy ẩn giấu nhìn mình, hắn lại dùng giọng không kiêng kỵ nói một câu: "Sau này tôi nhất định sẽ thọc sâu phát triển!" Điều này làm cho Y Phong đỏ mặt, trong lòng hắn cũng bùng lên cảm giác tà ác. Vì lúc đó không những có Y Phong còn có cả cô cháu gái Đỗ Tiểu Trình.
Vương Tử Quân trọng sinh và cảm thấy tương lai của mình ngày càng tươi sáng, hắn có thể xử lý nhiều sự việc, đồng thời còn có nhiều cô gái ở bên cạnh.
Vương Tử Quân cố gắng tĩnh tâm, hắn lật qua lật lại những tư liệu mình đã chuẩn bị sẵn, đó đều là những kết quả của hội chợ vừa qua, cần báo cáo cho Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân ngẩng đầu thuận miệng nói mời vào, hắn chợt thấy Hầu Thiên Đông với nụ cười rực sáng đi từ ngoài vào trong.
- Bí thư Hầu.
Vương Tử Quân vội vàng đứng lên, hắn nhanh chóng đi về phía Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông khẽ khua tay:
- Tử Quân, nghe nói công thần cậu đã quay lại, tôi đến thăm cậu một chút.
Hầu Thiên Đông vừa nói vừa tùy ý ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vội vàng pha trà cho lãnh đạo, sau đó hắn cầm hộp trà nói:
- Bí thư Hầu, đây là đặc sản lấy từ thành phố An Dịch, chút nữa sẽ pha cho ngài nếm thử, cái này dù không nổi tiếng như Long Tỉnh, nhưng uống vào cũng thấy rất có hương vị.
Vương Tử Quân nói rồi đặt hộp trà lên bàn ngay trước mặt Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông cầm hộp trà lên hít hà rồi nói:
- Trà ngon, không ngờ thành phố An Dịch cũng có đặc sản thế này, sau này chúng ta cần nếm thử nhiều hơn.
- Đến khi cầu đường An Lô được làm xong, chúng ta sẽ gần An Dịch hơn so với Hồng Ngọc, đến lúc đó chỉ sợ ngài muốn uống cũng không dùng hết.
Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Hầu Thiên Đông nói.