Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2652 : Tôi cũng không muốn chào cảm ơn.​ (1)

Ngày đăng: 02:42 19/04/20


- Chào chủ tịch Vương, tôi là Mông Thiên Hổ, chủ tịch Vương đang ở thđ. có phải không? Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu rất vui vẻ.



"Mông Thiên Hổ?" Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó chợt nhớ người này là ai, chính là một vị cấp phó trong ban ngành thượng cấp rất quan trọng, thế nên có đôi khi lời nói của Mông Thiên Hổ căn bản còn có trọng lượng hơn những vị lãnh đạo đứng đầu ở đơn vị khác. Dù sao thì các nơi đều phải dùng tiền, ai cũng không dám gây khó dễ cho người nắm tiền phân phát cho mình.



- Ha ha, chào bộ trưởng Mông, ngài có gì cần dặn dò thì cứ nói. Vương Tử Quân tuy không biết người ta gọi điện thoại đến cho mình làm gì, thế nhưng hắn có thể thấy được sự nhiệt tình của Mông Thiên Hổ. Còn phương diện kêu gọi, Vương Tử Quân căn bản không phạm vào sai lầm gọi đúng cấp bậc của Mông Thiên Hổ.



Vương Tử Quân khách khí làm cho người ở đầu dây bên kia càng cười vui vẻ, giọng điệu cao hơn một chút: - Chủ tịch Vương, nói ra thì ngài mới là lãnh đạo, tôi cũng không dám dặn dò gì với ngài. Chủ yếu là tôi muốn xin chỉ thị của ngài, xem tối nay ngài có thời gian hay không, tôi muốn mời ngài một bữa cơm.



Làm người phụ trách đơn vị cấp trung ương thì phần lớn được người ta mời dùng cơm, bây giờ sự việc lại có chiều hướng phát triển ngược, điều này nói rõ nhất định là có chuyện. Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cười nói: - Bộ trưởng Mông, nếu không thì hôm nay chúng ta đến khu thường trú tỉnh Mật Đông cùng nhau uống vài ly?



- Ha ha ha, chủ tịch Vương, khu thường trú của tỉnh Mật Đông các ngài thật sự rất tốt, vài ngày sau tôi định đến khu thường trú Mật Đông ngồi một chút, thế nhưng còn chưa được sắp xếp tốt. Tuy chỉ là cơm rau dưa thôi thế nhưng lại là tâm ý của tôi. Mông Thiên Hổ nói rất khách khi, nhưng lời mời căn bản rất chân thành.



Vương Tử Quân lúc này càng khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra, hắn cũng không nói nhiều mà cười ha hả nói: - Nếu như bộ trưởng Mông nhất định phải khách khí như vậy, tôi từ chối cũng là bất kính.



Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng không vui nói: - Anh không có nhiều thời gian, bây giờ lại phải ra ngoài dùng cơm sao?




Người đàn ông trẻ tuổi nhìn bộ dạng đi lại nhanh chóng mạnh mẽ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần hâm mộ. Trong mắt người khác hắn là thư ký của thứ trưởng Mông, là một người khó lường, dù là một vài vị bí thư và chủ tịch thành phố đến thủ đô đều cho rằng mời được hắn dùng cơm là vinh hạnh khó có được.



Viên thư ký cảm thấy vị trí của mình hiện tại là cực kỳ không tệ, không những có thể diện ở đơn vị, về nhà càng có cảm giác áo gấm về làng. Đừng nói là chủ tịch huyện, cho dù là chủ tịch thành phố cũng phải nể mặt hắn bảy phần.



Nhưng khi nhìn người đàn ông không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, vẻ bề ngoài thậm chí còn trẻ hơn mình là Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy mình thua kém quá xa. Chính mình chú ý hầu hạ ông chủ, còn phải đặc biệt đứng đây chờ người ta đến, hắn làm thư ký tất nhiên biết rõ thể diện của lãnh đạo mình.



Lần này không những là lãnh đạo tự xác định vị trí, ngay cả thời gian xuất phát cũng được xác định rõ ràng.



Vương Tử Quân tất nhiên không biết viên thư ký của Mông Thiên Hổ đang nghĩ gì, hắn vừa đi vừa quan sát khách sạn giống như một khu nhà cổ thế này. Hoàn cảnh nơi đây rất đẹp, trang nhã, một nhóm nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám đứng dưới lồng đèn, dáng vẻ dập dờn quyến rũ làm cho người ta càng nhìn càng cảm thấy vui mắt.



- Chủ tịch Vương, chúng ta đã họp cùng nhau vài lần, thế nhưng mãi mà không có thời gian giao lưu. Lần này tôi mời chủ tịch Vương dùng cơm, kính mong ngài đừng cảm thấy đường đột. Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi có bộ dạng hào hoa phong nhã mỉm cười tiến lên đón chào khi vương tử quân xuất hiện ở góc hành lang.



Theo lời người đàn ông trung niên này, Vương Tử Quân thật sự giống như rất quen thuộc với mình. Khi thấy người ta tiến lên đón chào thì Vương Tử Quân cũng cười nói: - Bộ trưởng Mông, anh rõ ràng là đang phê bình tôi. Nhắc đến chuyện dùng cơm thì rõ ràng tôi phải là người làm chủ, bây giờ lại để cho ngài chủ động, tôi thật sự có chút hỗ thẹn.