Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2699 : Hai vị lãnh đạo lớn làm khó những người còn lại (2)

Ngày đăng: 02:42 19/04/20


- Vào đi. Cố Tắc Viêm khẽ nói.



Người đi vào là thư ký của Cố Tắc Viêm, hắn khẽ nói: - Chủ tịch Cố, khách sạn hỏi khi nào thì làm món cá?



Cố Tắc Viêm chợt sững sốt, hắn cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã hơn nửa giờ trôi qua rồi, điều này làm cho gương mặt của hắn rất khó coi. Đã nửa giờ qua đi thế nhưng hắn gọi điện thoại bốn năm lần mà không có người nào đến.



Sau khi trầm ngâm giây lát thì Cố Tắc Viêm trầm giọng nói: - Gấp gáp cái gì? Khi nào có khách đến thì chúng ta dùng cơm.



Thư ký thấy gương mặt của lãnh đạo mình không được tốt thì cũng không muốn tự tìm phiền phức, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng. Cố Tắc Viêm nhìn cửa phòng đóng lại, gương mặt có vài phần khó coi.



Cố Tắc Viêm nhìn điện thoại đặt trên bàn, thế nhưng cuối cùng lại không đụng tay vào.



Lúc này Nghiêm Khâm Binh cũng sinh ra cảm giác xấu, tuy những người kia đều đang bận rộn thế nhưng nếu muốn đến thì không có vấn đề. Bây giờ những người kia còn chưa đến, như vậy chỉ có một lời giải thích, đó là bọn họ không muốn đến.



Là không muốn đến.



- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng, Cố Tắc Viêm nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn nở nụ cười: - Chủ tịch Vân, người này cũng thật là, có người nghênh đón bên ngoài rồi mà vẫn còn gọi điện thoại.



- Chủ tịch Vân, anh đang ở đâu vậy? Sau khi nghe máy thì Cố Tắc Viêm dùng giọng nhiệt tình nói.




Đặc biệt là các vị cấp phó ở cục công an tỉnh, hầu như mỗi ngày bọn họ đều đến chờ được báo cáo công tác với hắn. Thế nhưng những ngày qua hầu như không có ai đi đến, xem ra là người ta đã nhận được tin tức rồi.



Trong lòng Nghiêm Khâm Binh lóe lên cảm giác tức giận, hắn oán hận người kia là bác sĩ nham hiểm. Thế nhưng ngoài phương diện oán hận vài câu thì hắn phát hiện mình không làm gì hơn được.



Dù sao thì người đã đi thì trà sẽ nguội lạnh, người ta sẽ không thèm nể mặt mình nữa, nếu như mình ồn ào lớn tiếng, cuối cùng thì người mất mặt cũng chính là mình.



- Đừng rơi vào trong tay tôi, tuy tôi không quản được các anh, thế nhưng vị trí của tôi vẫn không thay đổi quá nhiều. Trong đầu Nghiêm Khâm Binh lóe lên ý nghĩ độc ác, có thể thấy lúc này hắn không thoải mái đến mức nào.



Nghiêm Khâm Binh hít vào một hơi thật sâu, sau đó chợt thầm nghĩ, hai vị lãnh đạo đứng đầu cứng mặt với nhau làm khó đám cấp dưới. Xem ra thật sự là như vậy, Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đều là người cường thế, hai bên như vậy thì dù là cấp phó của người nào cũng cảm thấy không dễ dàng gì.



- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Nghiêm Khâm Binh cảm thấy rất phiền lòng. Hắn thấy thư ký đi vào thế là không nhịn được phải nói: - Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Không cần phải...



Nghiêm Khâm Binh còn chưa nói hết lời thì thấy gương mặt tươi cười của Hà Kiến Chương. Trước kia hắn có quan hệ không tệ với Hà Kiến Chương, hai người cũng không có tranh chấp gì, nhưng bây giờ vị trí giữa hai bên căn bản là khác biệt quá lớn.



Trước kia Hà Kiến Chương tuy cũng là phó chủ tịch tỉnh thế nhưng phạm vi phân công quá kém, hơn nữa cũng đã lớn tuổi, trong mắt nhiều người thì Hà Kiến Chương cũng chỉ có thể tìm chỗ dưỡng lão mà thôi. Chính Nghiêm Khâm Binh khi đó là phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an.



Nhưng bây giờ thì Hà Kiến Chương đã là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, là người chỉ xếp sau Văn Thành Đồ trong danh sách thường ủy tỉnh ủy, lại có được sự tín nhiệm cao độ của Vương Tử Quân, thế nên có thể nói là người có tương lai sáng ngời.