Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2703 : Tôi có tư cách kiên cường độc đoán (2)
Ngày đăng: 02:42 19/04/20
- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân đang cảm khái thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi nói: - Tôi là Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Cổ Dương, có chuyện cần báo cáo với ngài. Cổ Dương nói rồi khẽ hạ giọng: - Chủ tịch, tôi nghe đồng chí trực ban nói hôm nay bí thư Sầm dẫn theo không ít người đi đến thành phố Linh Long.
"Đi Linh Long?" Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói.
Thành phố Linh Long hầu như là một khúc xương cứng trước mặt Vương Tử Quân, mặc dù Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ không dám có tâm tư gì không tốt với hắn, ngược lại cũng không phải là nói gì nghe nấy, thậm chí người ta nói hắn căn bản không thể động vào thành phố Linh Long.
Vương Tử Quân căn bản tỏ ra điềm nhiên như không, thế nhưng lại có vài phần không thoải mái.
Tuy Vương Tử Quân có căm tức, có một số việc hắn chiếm thượng phong nhưng không thể động vào thành phố Linh Long được. Dù sao nơi này là đất của Sầm Vật Cương, hắn cũng không hy vọng thế cân bằng của mình và Sầm Vật Cương bị phá vỡ.
Nhưng thế nào rồi cục diện căn bằng hiện tại cũng bị phá vỡ, nếu Sầm Vật Cương tiến lên cao, như vậy một Sầm Vật Cương kiên cường độc đoán sẽ tuyệt đối không cho phép hiện trạng cân bằng tồn tại thêm.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, khi Cổ Dương bên kia truyền đến tiếng hít thở sâu, hắn chợt cười nói: - À, Tiểu Cổ rất tốt, tôi biết rồi.
- Bố, rốt cuộc có đi hay không đấy? Tiểu Bảo Nhi căn bản không nhịn được, nó cực kỳ thích chơi xe điện đụng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt sốt ruột của con trai, hắn cười ha hả nói: - À, đây là hoạt động của Tiểu Bảo Nhi, sao bố lại không đi? Nói mẹ lái xe, chúng ta cùng nhau đi chơi.
Mạc Tiểu Bắc vốn là có xe riêng của mình, nhưng khi nàng nắm công tác ở thư viện tỉnh, lúc này thư viện càng phải chú trọng. Vài ngày trước phòng tài chính lấy cớ chuyển cho thư viện một khoản tiền, khoản tiền này được dùng để cải tạo thư viện.
"Két!" Xe dừng lại, Tiểu Bảo Nhi xuống xe chạy về phía vợ chồng Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống của con trai, thế là càng có thêm vài phần sủng nịnh.
- Các anh dạy bảo con cái thế nào vậy? Có biết giáo dục không? Con trai chúng tôi đến chơi xe điện, vì sao con của các người cứ chạy theo đụng vào xe của con tôi. Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi lớn tiếng quát lên với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc có chút sững sốt, nàng ít khi phát sinh tranh cãi với người khác, hơn nữa từ nhỏ đến lớn nàng sống trong hoàn cảnh ưu việt, thế nên không ai dám làm càn với nàng như vậy.
- Con trẻ đến đây chơi cho vui, không có gì là không được. Vương Tử Quân không muốn sinh chuyện, hắn khoát tay nói: - Chị cần gì phải tính toán chi li chuyện bé xé ra to như vậy? Tôi quay về sẽ nhắc nhở con cái sau.
Vương Tử Quân nói những lời này nhanh chóng chọc giận người phụ nữ kia: - Này, anh nói thì dễ nghe nhỉ, Tiểu Kỳ nhà chúng tôi là một cậu bé học tập rất giỏi, bây giờ đến cuối tuần mới được đi chơi, thế nhưng lại bị con nhà anh làm cho tức đến mức phát khóc, nếu không để cho nó xin lỗi con trai tôi, hôm nay tôi không bỏ qua cho đâu.
Người phụ nữ này lên tiếng với giọng điệu rất lớn.
- Cháu đụng vào xe của cậu ấy, là vì cậu ấy luôn ức hiếp người bạn kia. Tiểu Bảo Nhi chỉ về phía một cô bé cùng đi ra với mình rồi lớn tiếng nói: - Cháu phải cho cậu ấy biết rõ hương vị của việc chọc phá người khác.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thật sự cũng không chú ý đến sự thật này, hắn nhìn thoáng qua cô bé mà Tiểu Bảo Nhi đang chỉ, phát hiện cô bé kia mặc trang phục trẻ em màu hồng, nhìn như một cô búp bê.
- Hừ, còn nhỏ thế này mà miệng lưỡi điêu ngoa, có lẽ là thiếu dạy dỗ. Người phụ nữ kia không thèm nghe lời giải thích của Tiểu Bảo Nhi, nàng ồn vào muốn dí tay vào trán Tiểu Bảo Nhi.
Tuy Mạc Tiểu Bắc căn bản rất nghiêm khắc với con thế nhưng cũng cực kỳ bao che khuyết điểm. Nàng là người còn lợi hại hơn cả Vương Tử Quân, khi người phụ nữ kia đưa tay lên thì nhanh chóng giữ lấy rồi nói: - Này, chị làm gì vậy? Người đâu mà lạ vậy?