Bí Thư Trùng Sinh
Chương 271 : Là người đều như vậy, tôi cũng không ngoại lệ
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Tiền Diễm Lệ lúc này có biện pháp nào khác hơn? Các vị thường ủy huyện ủy đã cho ra quyết định như vậy, nàng chỉ là một phó chủ tịch huyện chưa tiến vào thường ủy, sao có thể thay đổi được quyết định của hội nghị thường ủy?
- Thúy Hà, em cứ đi đến đó công tác một thời gian ngắn, em cứ yên tâm, có chị ở đây, không xảy ra vấn đề gì đâu...
Khi Tiền Diễm Lệ đang dùng giọng trầm lắng để mua chuộc lòng người thì điện thoại trong phòng làm việc của nàng chợt vang lên.
- Chào anh, thì ra là phó chánh án Triệu!
Vừa nghe đối phương nói mình là phó chánh án của tòa án thì Tiền Diễm Lệ chợt tỏ ra khách khí thêm vài phần, dù đối phương chỉ là một cán bộ cấp phó khoa, thế nhưng hiện tại con trai của mình rơi vào trong tay của đối phương, sao nàng không khách khí cho được?
- Chủ tịch Tiền, lời nhắn nhủ của chị, thật sự là tôi không thể nào giúp gì được. Hôm nay chán án Phó tự mình hỏi đến, yêu cầu chúng tôi kết thúc vụ án này trong vòng ba ngày tới.
Đầu dây bên kia hạ thấp giọng nói, nhưng nội dung truyền đến lại giống như một cây chùy lớn nện vào lòng Tiền Diễm Lệ.
Tiền Diễm Lệ chỉ mong sao chuyện của con trai bảo bối mình sẽ là lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, có thể kéo dài một ngày thì sẽ kéo dài, đến cuối cùng không giải quyết được gì là tốt nhất. Không ngờ bây giờ lại sẽ phải kết án trong thời gian ba ngày, lại vào đúng thời điểm chuẩn bị mở hội nghị tư pháp tỉnh, con bà nó tên chánh án họ Phó, đây không phải đang đẩy con trai của Tiền Diễm Lệ tôi vào hố lửa sao?
- Chán án Triệu, dù thế nào thì tôi cũng phải cảm tạ anh, trước tiên anh cứ tìm biện pháp, chuyện này kính nhờ anh, tôi sẽ nghĩ biện pháp với Phó Thuấn Triêu.
Tiền Diễm Lệ nói xong, không đợi bên kia lên tiếng mà cúp điện thoại.
Cao Thúy Hà ngồi ở một bên tuy không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, thế nhưng chỉ cần nghe vài lời của Tiền Diễm Lệ thì nàng vẫn ý thức được vấn đề. Nàng trầm ngâm một lát, cuối cùng dùng giọng cẩn thận nói với Tiền Diễm Lệ:
- Chủ tịch Tiền, đây là tên họ Vương ép chúng ta, chị xem, nếu không chúng ta buông tay thôi, đợi đến khi nào sự kiện Tiểu Long êm đẹp thì hãy nói sau?
- Thúy Hà, em trở thành chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu điều này cơ chứ? Chị và tên họ Vương kia đã xé toang da mặt, đó chính là anh chết tôi sống, có tôi thì không có anh, có anh không có tôi. Chúng ta nói hắn thu tiền, chỉ sợ hắn cũng đoán ra được. Việc em bị điều chỉnh công tác và kết thúc vụ án liên quan đến Tiểu Long, không phải đối phương mượn cơ hội để trả thù sao? Xem ra lúc này chỉ còn phương án cá chết lưới rách.
Trong mắt Tiền Diễm Lệ chợt lóe lên vẻ nhiệt huyết, một sự cương nghị tuyệt đối.
Trong lòng Cao Thúy Hà vẫn có chút lo lắng như trước, nhưng lúc này đã rơi vào tình huống bất đắc dĩ, tên đã lên dây cung, không thể không bắn. Dưới sự cổ động của Tiền Diễm Lệ, nàng quyết định cùng tiến cùng lùi với chủ tịch Tiền.
Đúng lúc mọi người bận rộn đến mức chân không chạm đất thì Vương Tử Quân lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của mình chạy đến thành phố Hồng Ngọc, lúc này hắn mặc một bộ trang phục bình thường, căn bản không làm cho người ta nhận ra mình là một vị phó bí thư đang uy phong tám mặt ở huyện Lô Bắc. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Tử Quân đeo kính cùng cất bước bên cạnh Tần Hồng Cẩm cũng mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi, hắn cười trêu ghẹo:
Đối với người trong quan trường thì đôi khi bị phê bình cũng không phải chuyện xấu, phê bình cũng có thể chứng minh lãnh đạo không hài lòng với mình, cũng xem như là một mối quan hệ thân thiết với lãnh đạo.
Nếu không coi anh là người nhà, không thích nhìn bản mặt của anh, như vậy lãnh đạo cũng không thèm phê bình làm gì cho mệt. Những lời này tuy không thật sự đúng một trăm phần trăm, thế nhưng đại bộ phận cán bộ trong quan trường đều tiếp nhận nó nồng nhiệt.
Nếu so sánh với phê bình thì người trong quan trường sợ nhất chính là làm cho lãnh đạo có ấn tượng không tốt về mình, mà bị nói là không tôn trọng lãnh đạo lại càng là một điều cực kỳ kiêng kỵ. Có lãnh đạo tuy không thể quyết định vận mệnh của anh, không thể đề bạt hay phân công anh, thế nhưng bọn họ cũng không thiếu ném đủ việc xấu lên người anh. Chỉ cần lãnh đạo mở miệng, như vậy nhiều năm cố gắng của anh tan thành mây khói, chưa nói đến một vị lãnh đạo là bí thư thị ủy.
Tuy đã gần đến tháng tư, nhưng sáng sớm hôm nay thời tiết vẫn có gì đó hơi se lạnh, vào thời này lưu hành loại áo khoác màu đen, có hơn mười vị lãnh đạo mặc áo khoác như vậy. Nếu như cho mỗi vị lãnh đạo thêm một bộ kính đen, sợ rằng sẽ giống như một nhóm xã hội đen thời hiện đại.
Vương Tử Quân đứng xếp hàng ở vị trí thứ tư, trước hắn là bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương. Lúc này hắn cảm thấy ánh mắt của vị bí thư ủy ban kỷ luật nhìn mình có chút khác thường, tuy cảm giác này là rất nhỏ, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.
- Bí thư Tả, gần đây anh rất bận rộn sao?
Vương Tử Quân không có nhiều liên hệ với vị bí thư Tả Minh Phương này, thế nhưng lúc này hắn đột nhiên có hứng thú nói vài câu với đối phương.
Tả Minh Phương cũng không ngờ Vương Tử Quân lại chủ động tiếp cận mình, nhưng hắn cũng rất biết cách đối phó với những vị đồng liêu, hắn nhanh chóng cười ha hả nói:
- Nói ra thì chỉ có bí thư Vương bận rộn mà thôi, vì bây giờ hệ thống tư pháp của huyện Lô Bắc chúng ta đã trở thành một gương điển hình cho toàn tỉnh.
Vương Tử Quân cười ha hả rồi chuyển chủ đề, Tả Minh Phương cũng lên tiếng cùng nói vài chuyện không có nhiều nội dung với Vương Tử Quân. Âm thanh hai người cũng không lớn, Vương Tử Quân nói với vẻ mặt tươi cười, Tả Minh Phương lại khá nghiêm nghị, thế cho nên người ta nhìn vào cứ tưởng Vương Tử Quân đang nịnh hót Tả Minh Phương.
Tiền Diễm Lệ đứng bên cạnh Thạch Phong Huy, ánh mắt lạnh lùng và có chút đắc ý, nàng bỏ một tay vào túi áo, lặng lẽ ve vuốt một bản tài liệu viết tay, trong lòng càng có quyết tâm.
Vào đúng thời điểm này lại quay sang nịnh nọt bí thư ủy ban kỷ luật? Trước đó sao không làm? Hừ, họ Vương, lần này dù anh có nịnh nọt ai cũng không xong, anh không lau mông mình cho sạch, lại còn muốn ép chết người khác, lúc này xem tôi giết anh như thế nào.
Thạch Phong Huy đứng bên cạnh Tiền Diễm Lệ, hắn nhìn gương mặt đỏ hồng của chủ tịch Tiền mà nói:
- Chủ tịch Tiền, thế nào vậy? Không thoải mái sao?
- Không có gì, cảm ơn chủ tịch Phong Huy đã quan tâm.
Tiền Diễm Lệ khoát tay cười hì hì rồi khẽ nói, nhưng trong lòng nàng đã sớm xem Thạch Phong Huy là một người trong đường dây quan hệ của Vương Tử Quân.