Bí Thư Trùng Sinh
Chương 275 : Trên nhìn thiên, dưới nhìn địa, giữa nhìn không khí
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Lưu Canh là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh, hắn biết rõ những tin đồn về người thanh niên này, đối phương nhìn có vẻ thanh nhã, thực tế thì tướng mạo còn trẻ hơn so với miêu tả rất nhiều. Trước khi đến tham gia hội nghị lần này thì hắn đã xem qua sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, không riêng gì sơ yếu lý lịch, hắn còn nhận được nhiều tin tức về Vương Tử Quân thông qua thư ký Từ. Phải biết rằng tình thế chính trị trong tỉnh vào thời điểm hiện tại đều biến đổi vì một cây diêm của tiểu tử Vương Tử Quân này, nếu không có một que diêm của hắn, bây giờ hai vị lãnh đạo trong tỉnh chắc chắn đang chiên đấu rất hăng say.
Bên cạnh Lưu Canh chính là Hùng Trạch Luân, Thôi Tín Hiện, hai người này ngồi một trái một phải, còn bí thư ủy ban tư pháp thành phố Hồng Ngọc là Tống Triêu Tuấn cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Hùng Trạch Luân. Bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông căn bản không có tư cách để ngồi bên cạnh Lưu Canh.
Bên cạnh Lưu Canh chính là một dãy mười vị bí thư thị ủy các thành phố trong tỉnh Chiết Giang, mà các vị bí thư ủy ban tư pháp các quận huyện thì chỉ có thể ngồi bên dưới đài mà thôi.
- Bí thư Tiểu Vương nói rất hay, khối công tác của chúng ta cũng giống như những khối công tác khác, quan trọng nhất vẫn là phương diện chứng thực. Chúng ta chỉ có thể tạo ra một đội ngũ có tố chất cao, như vậy mới có thể làm ra hiệu quả, mới lấy được thành tích.
Lưu Canh cúi đầu lắng nghe một lúc, sau đó mới quay sang trầm giọng nói Hùng Trạch Luân.
Hùng Trạch Luân tất nhiên thích nghe càng nhiều lời khích lệ giống như của Lưu Canh càng tốt, lão cũng nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Lưu, thành phố Hồng Ngọc chúng tôi cũng dần mở rộng kinh nghiệm công tác của huyện Lô Bắc, chúng tôi sẽ bình chọn các đội ngũ khối tư pháp của các quận huyện dựa vào nghiệp vụ công tác, sẽ cố gắng đẩy công tác của khối tư pháp lên một độ cao mới.
Lưu Canh nghe được những lời của Hùng Trạch Luân thì liên tục gật đầu, hắn nói:
- Bí thư Hùng, tôi không quan tâm đến những thứ khác, tôi ch nhìn vào kết quả chấp hành.
Sau đó Lưu Canh ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân đang đứng báo cáo.
Lúc này Vương Tử Quân đã nhận đực rất nhiều ánh mắt hâm mộ của đám người, tất nhiên càng có nhiều ánh mắt không cam lòng và ghen ghét. Đặc biệt là đám bí thư ủy ban tư pháp của các quận huyện các thành phố khác, bọn họ tuy hứng thú với những lời đề nghị và tổng kết của huyện Lô Bắc, thế nhưng nó chỉ đặt trong lòng mà thôi. Bọn họ là bí thư ủy ban tư pháp, bọn họ đều biết rõ về công tác của chính mình, đứng đây nói về các kinh nghiệm công tác, tất cả chỉ là rập khuôn mà thôi, chẳng có gì cả.
- Nghe nói huyện Lô Bắc công tác rất tốt, cũng không biết là làm theo hướng nào?
Bí thư ủy ban tư pháp Địch Hướng Đông của thành phố Dục Hồng khẽ dựa lưng ra sau ghế, sau đó quay sang hỏi vị bí thư ủy ban tư pháp thành phố Thanh Nham là Lý Hòa Thành ở bên cạnh.
Lý Hòa Thành có thể trở thành một cán bộ phó phòng, tất nhiên hắn là kẻ chỉ cần nghe dây cung là hiểu âm luật. Lúc này hắn nhìn gương mặt bánh bột ngô của Địch Hướng Đông, trong lòng thầm nghĩ, Địch Hướng Đông này đúng là cũng có chút khó tính, không phải hội nghị tư pháp tỉnh không được tổ chức ở thành phố Dục Hồng sao? Cớ gì phải nhỏ mọn như vậy? Biểu hiện của đối phương thì có vẻ rất tôn trọng, thế nhưng trong lòng rõ ràng là không quan tâm.
Dù có chút bực mình với thái độ của Địch Hướng Đông, nhưng Lý Trường Hưng vẫn biểu hiện ra không muốn đắc tội với đồng liêu, lúc này hắn cười hì hì dùng giọng từ chối cho ý kiến nói:
- Công tác của khối tư pháp nên làm thế nào, anh không phải càng hiểu rõ hơn so với tôi sao? Nhưng nếu người ta đã lên tiếng, như vậy các huyện thị chúng ta cũng cần phải giúp đỡ đẩy mạnh một chút.
- Giúp đỡ đẩy mạnh một chút?
Địch Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không nói thêm điều gì. Lúc này Vương Tử Quân cũng đã làm xong báo cáo, khi nghe thấy bên dưới vang lên tiếng vỗ tay, Địch Hướng Đông cũng vỗ vài cái rất mất kiên nhẫn.
- Đi thôi.
Khi Địch Hướng Đông đang cúi đầu thì Lý Hòa Thành chợt vung tay kéo tay, tỏ ý bảo Địch Hướng Đông đứng lên.
Quả nhiên sự việc không nằm ngoài dự đoán của Địch Hướng Đông, khi thôn dân vây quanh ngày càng nhiều, Lưu Canh là một vị cán bộ cấp tỉnh, gần đây hắn rất chú ý đến hình tượng của mình, phương diện thân dân, gần dân và biểu hiện gần gũi bình dị càng được hắn đặt lên hàng đầu. Lúc này nhiều thôn dân vây quanh xe của mình, nếu mình là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy mà không xuống xe, sự việc truyền đi cũng không dễ nghe.
- Tiểu Vương, chờ một lát nữa tôi sẽ tiếp tục nói với cậu, bây giờ cậu xem, thôn dân đã đến vây quanh, tôi xuống nói vài câu với bọn họ vậy.
Lưu Canh đang nói hăng say thì thấy đám thôn dân bên dưới đang dùng tay chỉ trỏ vào chiếc xe lớn, thế là thay đổi chủ đề, quyết định xuống xe.
Hùng Trạch Luân thầm đổ mồ hôi hột, nhưng lúc này lão cũng biết đây là chiều hướng phát triển tự nhiên, mình muốn cản lại thì hầu như là không thể. Thế là lão chỉ có thể thầm cầu nguyện đừng có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra, lão thật sự không biết ngoài những thứ đó ra thì mình còn có thể làm gì khác hơn được.
Lúc này Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đi ở chiếc xe phía sau cũng cảm thấy đầu óc như căng phình ra, hai người là lãnh đạo chủ chốt của huyện Lô Bắc, nếu như lúc này có vấn đề xảy ra, như vậy cờ lê sẽ đánh lên đầu mình.
Nhưng lúc này hai người dù có muôn vàn biện pháp cũng không thể nào thi triển được, dù sao thì bọn họ đang đi theo bí thư ủy ban tư pháp, mỗi câu mỗi chữ nói ra khỏi miệng đều phải nhìn vào tình thế, nếu không sợ rằng sẽ có phát sinh sai lầm.
Lưu Canh xuống xe, bí thư Hùng Trạch Luân và chủ tịch Thôi Tín Hiện cũng nhanh chóng theo sát bên cạnh. Lưu Canh vừa xuống xe thì hỏi một ông lão sáu mươi tuổi ở gần đó:
- Chào cụ, cuộc sống gần đây có tốt không ạ?
Ông cụ kia đang cầm tẩu hút thuốc, cũng đang đứng và có chút hứng thú xem náo nhiệt, lúc này thấy một vị quan viên đi xuống xe, thế là không khỏi có chút bối rối, chợt lui ra phía sau hai bước.
Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện chợt cảm thấy trong lòng co thắt, hai người dùng ánh mắt có chút ái ngại nhìn ông lão bên kia, trong lòng thầm nghĩ: Lão đồng chí, lão đại gia, mong ngài nói lời nào thì nghĩ kỹ lời đó, mong ngài thương xót cho chúng tôi một chút.
- Này cụ, cụ cứ đến đây, hút một điếu thuốc.
Lưu Canh vừa nói vừa móc gói thuốc từ trong túi ra, sau đó rút ra một điếu thuốc đưa cho ông lão ở bên kia. Hắn không rút thuốc ra thì không có vấn đề, bây giờ hắn rút thuốc càng làm cho ông lão lui về phía sau thêm nhanh hơn.
Lưu Canh nhíu chặt mày, thái độ của ông cụ nói lên điều gì? Rõ ràng là e ngại chính mình, nguyên nhân là thế nào? Trong đầu hắn chợt có một ý nghĩ, thế là ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Ánh mắt của bí thư Lưu vẫn rất bình thản, thế nhưng hai vị bí thư và chủ tịch thành phố này cảm thấy đầu lưỡi khô nóng. Tuy Lưu Canh chỉ là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, không phải là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng nếu để lại ấn tượng xấu cho một vị thường ủy tỉnh ủy một cách vô duyên vô cớ, như vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Thôn này tên là gì?
Lưu Canh cũng không hỏi Hùng Trạch Luân, lúc này quay sang hỏi Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng đã đi đến bên cạnh. Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng ý thức được sự việc không hay, trong lòng thầm nghĩ, lần này nếu sự việc lần này làm không tốt thì rõ ràng là mắc nghẹn mà chết.
Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân thấy ánh mắt sáng ngời của bí thư Lưu nhìn về phía mình, trái tim của hai người chợt kéo lên đến cuống họng.
Địch Hướng Đông tìm được một nhà vệ sinh rất tốt, hắn ngồi bên trong và có thể nhìn thấy rõ tình huống ở bên ngoài, nhưng hắn cũng không dám đưa đầu ra, nếu để cho bí thư Lưu biết mình là kẻ cố ý gây chuyện, sợ rằng sẽ không tốt cho lắm.
Nhà vệ sinh ở nông thôn thật sự rất rách rưới, bên trong cũng rất hôi, thế nhưng rách rưới tồi tàn cũng có cái lợi, vì khắp nơi chung quanh đều có lổ hỗng, Địch Hướng Đông nhìn thấy tình huống ở bên ngoài cũng nhờ vào những lổ hỗng thế này.
Địch Hướng Đông nhìn những lổ hỗng trong nhà vệ sinh, trong đầu hắn không khỏi lóe lên một ý nghĩ mới, nhưng đột nhiên một cảm giác khác thường nổi lên trong bụng, hắn cảm thấy nó càng lúc càng cuồn cuộn. Hắn thầm nghĩ đúng là nói đến thứ nào thì thứ đó đến, con bà nó, nói đau bụng và bây giờ đúng là đau thật. Cũng không có vấn đề, hôm nay hắn sẽ coi như biến giả thành thật, vừa ngồi đây phát tiết vừa xem kịch hay ngoài kia, nhưng thật sự phải làm cho lỗ mũi của mình chịu uất ức.