Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2767 : Lời cuối 1
Ngày đăng: 02:43 19/04/20
Gió mùa đông bắt đầu thổi ở tỉnh Chiết Giang, tuy sức gió còn chưa đủ mạnh thế nhưng tất cả những cành cây lớn nhỏ đều không còn chiếc lá xanh như cánh tay khẳng khiu trụi lủi. Mặt trời đã ló dạng sau những đám mây, sương mai tản đi, chim chóc cũng xuất hiện nhiều hơn.
Trong một thôn nhỏ tên là Yên Chi Nam, không khí dần trở nên huyên náo. Mọi người đều đã thức dậy, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, có âm thanh phụ nữ đàn ông và trẻ em làm cho bầu không khí tràn đầy sức sống.
Nếu so sáng với những người nơi khác đi ra ngoài làm công thì ở thôn Yên Chi Nam có sự khác biệt, hầu như tất cả những người đàn ông trưởng thành ở thôn Yên Chi Nam đều đi làm ở một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử của một người tên là Hồng Cẩm, không những không cần phải rời khỏi nhà mà số tiền kiếm được cũng không ít.
Trong thôn đều là những ngôi nhà hai tầng, trước sau đều được xanh hóa, cách đó không xa là con đường đẹp có hàng cỏ ở giữa đường, rất phù hợp cho các ông bà lão đi bộ buổi sáng.
- Đại Tráng, Đại Tráng... Tiếng gọi tên thôn trưởng Tần Đại Tráng vang lên ở trước cửa nhà, Tần Đại Tráng đang ăn sáng nhanh chóng đi ra, khi thấy người đứng trước cửa nhà mình là cán bộ xã Triệu Hồng Thịnh thì cười nói: - Hồng Thịnh à, anh ăn cơm chưa? Mời vào nhà, bên ngoài khá lạnh đấy.
Triệu Hồng Thịnh xoa xoa hai bàn tay rồi cùng đi với Tần Đại Tráng vào trong nhà. Hắn cũng không quá kiêu ngạo với Tần Đại Tráng, hắn thật sự là cán bộ xã, thế nhưng hắn biết rõ, đừng nói là mình, cho dù là bí thư xã hay chủ tịch xã cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến với Tần Đại Tráng.
Nếu so sánh với bí thư và chủ tịch xã thì mình tính là gì? Mình chỉ đơn giản là một vị cán bộ chạy đi truyền lời mà thôi, nhiệm vụ của hắn bây giờ là phải làm sao cho Tần Đại Tráng vui vẻ, như vậy thì nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Tần Đại Tráng đi vào ngồi xuống phòng khách nhà mình, hắn thuận tay mở điều hòa nói: - Hồng Thịnh, sáng sớm anh chạy đến nhà tôi có chuyện gấp gì sao? Tôi không phải đã nói với anh rồi à, có việc gì anh chỉ cần gọi điện thoại là được, cũng không cần phải chạy đến đây.
- Đại Tráng, tôi cũng muốn như vậy nhưng vấn đề lần này là quá gấp, nếu tôi đứng ở xã gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ anh Hào sẽ cho tôi biết tay. Triệu Hồng Thịnh vừa nói vừa cười: - Anh Hào cũng không dám ở lại trong phòng làm việc, anh ấy đang chạy đi khắp nơi kia kìa.
- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Tần Đại Tráng nhìn Triệu Hồng Thịnh từ trên xuống dưới, hắn dùng giọng điềm nhiên như không để hỏi.
Triệu Hồng Thịnh không khỏi cảm thấy hâm mộ bộ dạng không thèm quan tâm của Tần Đại Tráng. Một vị cán bộ thôn có thể vênh váo như vậy, nhìn mình thì lại thấy rõ ràng là đang kẹp đuôi làm người. Người này có họ Tần, trong thôn ai mà chẳng phải ngước mắt nhìn lên, hơn nữa người này còn có họ hàng với vị lãnh đạo kia.
- Có lãnh đạo thượng cấp xuống kiểm tra, có lẽ sẽ đến huyện của chúng ta. Lãnh đạo huyện đã sớm đứng ngồi không yên, bọn họ đều đã chạy ra đường hết cả rồi. Triệu Hồng Thịnh nói làm cho tinh thần của Tần Đại Tráng thêm phấn chấn, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Là lãnh đạo thượng cấp gì mà tuyến huyện lại kích động như vậy? Có phải là bí thư Trương trên tỉnh ủy xuống không?
Hà Nhị đang ở trong đám người xem náo nhiệt nghe Tần Đại Tráng nói như vậy thì có chút bực mình, thế nhưng khi nhìn sang thấy cậu thiếu niên vẫn ngồi nơi đó châm lửa, hắn chợt như bừng tỉnh: - Ôi, tôi đúng là đầu heo, sao lại quên chuyện này rồi, tôi sẽ về lấy ngay.
Tần Đại Tráng nhìn Hà Nhị chạy về nhà lấy củi mà không khỏi nở nụ cười. Thầm nghĩ tiểu tử cậu còn dám chơi trò với tôi sao? Khi nào tôi có thời gian sẽ cho cậu biết tay.
Chị Hồng Cẩm đến căn bản là khác hẳn.
Tần Đại Tráng vỗ vỗ lên vai của cậu thiếu niên, sau đó nói: - Tiểu Thạch Đầu, trước tiên cháu cứ ở đây nướng khoai, cậu vào nhà gặp mẹ và bà, giữa trưa cậu đến nhà cậu ăn cơm nhé, cậu có bảo bối hiếm có cho cháu.
Tiểu Thạch Đầu nhìn về phía Tần Đại Tráng rồi nói: - Cám ơn cậu.
Tần Đại Tráng khẽ gật đầu với Tiểu Thạch Đầu, thầm nghĩ đứa bé này da thịt trắng mềm mịn, toàn thân không có mấy lực lượng, sao lại khôn khéo ngoan ngoãn như vậy? Hắn vừa đi vào nhà thì gặp một người phụ nữ nhìn qua xinh đẹp như mới ba mươi đang cầm lược chải đầu cho một bà lão đã hơn bảy mươi.
- Chị, chị đã ăn sáng chưa? Tần Đại Tráng cho dù đứng trước mặt bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố cũng chưa từng căng thẳng như vậy, thế nhưng khi đứng trước mặt người phụ nữ này thì trái tim không khỏi gia tốc.
Tần Hồng Cẩm nhìn cười cười với Tần Đại Tráng: - Đại Tráng đến đấy à, cậu ngồi đi, tôi ăn rồi, cậu đã ăn chưa?
- Em cũng vừa mới ăn xong. Tần Đại Tráng ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, sau đó hắn đáp lời: - Chị, sức khỏe của thím càng ngày càng tốt, có một thời điểm em và thím cùng đi ra ngoài, thậm chí em còn không đuổi kịp tiến độ của thím nữa là, hì hì.
Tần Hồng Cẩm nào không rõ lời nói có ý nịnh nọt của Tần Đại Tráng, thế nhưng nàng chỉ cười cười mà không nói gì.
- Chị, chị biết không, hôm nay hình như có đại nhân vật đến thăm thăm xã, bây giờ tuyến huyện đang cực kỳ căng thẳng, ngay cả thôn của chúng em cũng cực kỳ căng thẳng. Hì hì, ngay cả thôn của chúng em cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Tần Đại Tráng cũng không biết nên nói chuyện gì với chị của mình, thế nên không khỏi tìm lời lên tiếng: - Em cảm thấy có lẽ là bọn họ tốn công vô ích mà thôi.
- Tuyến trên đã phân phó cậu, như vậy cậu nên làm tốt công tác, không chừng lãnh đạo sẽ đến thôn của chúng ta. Tần Hồng Cẩm có gương mặt đỏ hồng, nàng lặng lẽ nở nụ cười, trong nụ cười có vài phần ngọt ngào.