Bí Thư Trùng Sinh

Chương 277 : Ai cầm dải lụa đưa lên cao

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Nói thật, sau khi Vương Tử Quân đến huyện Lô Bắc này, thành tích mà hắn tạo ra thật sự đã quá rõ ràng.



Nếu nói từ ý nào đó thì chạy tiền chính là kiến thức cơ bản nhất của các vị cán bộ trong các địa phương nghèo khó, tất cả mọi người đều nghèo và khó khăn, vì thế mà những quan viên cơ sở giống như những tên ăn mày vậy. Nhưng đòi tiền cũng phải có kỹ xảo, cũng là một việc cần chú tâm, có người đến lấy được tiền mà cũng có người không. Dù anh dùng bất kỳ biện pháp gì, chỉ cần có thể lấy được tiền là xem như có bản lĩnh, Vương Tử Quân là người có năng lực như vậy, mỗi sự kiện mà hắn nắm vào trong tay đều có thu hoạch rõ ràng.



Tiền lấy cho nhóm Lưu Quý không phải là từ nhà mình mà ra, nhưng cũng vì tác phong hành động sấm sét của Vương Tử Quân mà bọn họ mới có được số tiền kia. Thế cho nên khi Lưu Đức Sinh tự thuật mọi chuyện với Lưu Canh, những gì Vương Tử Quân đã làm chợt hiện rõ, làm cho đám lãnh đạo đang ngồi đây cảm thấy giống như cảnh tượng đang xuất hiện ngay trước mắt.



Người đi đến trong sân nhà ngày càng nhiều, mỗi người đều có biểu cảm biết ơn vì bệnh tình được chữa trị, ai cũng nhao nhao lên tiếng. Tất nhiên căn bệnh ho dị ứng là rất thê thảm, bọn họ tố cáo cũng khó khăn, cuối cùng thì trăm miệng một lời nói Vương Tử Quân chính là cán bộ tốt, là ân nhân cứu mạng của mình, rõ ràng là phấn đấu quên mình, vào sinh ra tử. Lời nói của nhân dân thật sự không giống như đã được bày vẽ sẵn, không tô son trét phấn, không có bất kỳ hương vị gì khác thường, điều này càng thêm quý giá. Tất nhiên bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lưu Canh sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt, liên tục bắt tay các vị thôn dân.



Bí thư Địch Hướng Đông còn chưa kịp ngồi vào vị trí của mình ở trên xe thì đã thấy bí thư Lưu Canh được đám người vây quanh đi đến. Hắn vốn cho rằng mình sẽ làm cho huyện Lô Bắc gà bay chó chạy, các thôn dân sẽ làm cho đám lãnh đạo trong huyện không thể nào bước xuống đài được, nhưng không ngờ đám người huyện Lô Bắc kia lại cười cười nói nói rất thân mật với Lưu Canh, khó thể phân cách.



Đây là có chuyện gì? Vẻ mặt Địch Hướng Đông vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nôn nóng, hắn tất nhiên hiểu rõ tâm lý của kẻ làm quan, nếu có hảo cảm với cán bộ nào đó thì bình thường sẽ không biểu hiện ra ngoài, nếu có biểu hiện ra ngoài, nói ra khỏi miệng, như vậy đã chứng tỏ là rất có hảo cảm, đây là thứ mà có bao nhiêu tiền cũng không mua được. Bây giờ những kẻ làm quan đều có một đặc điểm chung: "Đều hy vọng có thể làm tốt công tác trọng đại, đặc biệt là những chuyện lớn liên quan đến quốc kế dân sinh, nếu làm tốt thì xem như có thành tích lớn, lại lưu danh tiếng tốt với nhân dân!"



Đám thôn dân kia đang nói gì với bí thư Lưu Canh? Địch Hướng Đông thầm cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, một cảm giác không tốt xông lên đầu:



"Bộ dạng bí thư Lưu có vẻ bình dị gần gũi và cười tủm tỉm, còn liên tục gật đầu, có chuyện tốt gì sao?"



Đang lúc Địch Hướng Đông chuẩn bị xuống xe tìm hiểu thì Lưu Canh đã bắt tay các thôn dân, bắt đầu cáo biệt.



- Đồng chí Tử Quân, cậu làm rất tốt công tác ở cơ sở, dù là cúp vàng cúp bạc cung không bằng danh tiếng trong quần chúng. Cậu là đồng chí có khả năng, ý nghĩ công tác rõ ràng, đầu óc linh hoạt, có thể làm cho công tác của khối tư pháp sinh động như vậy cũng không dễ dàng gì.



- Thành tích của huyện Lô Bắc các anh không phải chỉ dừng trên miệng, mà thật sự còn được chứng thực qua hành động, các anh công tác thật sự đến nơi đến chốn, đây là phương diện đáng giá cho khối tư pháp của toàn tỉnh học tập theo. Tôi cảm thấy cần phải phát động một nghiệp vụ học tập trong khối tư pháp tỉnh, học tập những kinh nghiệm của các anh với nhân dân, học tập phương diện lo nghĩ cho nhân dân, mở rộng tinh thần cho nhân dân, chính thức công tác theo mục đích vì nhân dân phục vụ.



Lưu Canh vừa ngồi lên xe của mình thì đã nói với Vương Tử Quân ở bên cạnh, lời nói của hắn càng làm cho Hùng Trạch Luân và Hầu Thiên Đông nghe vào và vui sướng nhướng mày.



- Xong rồi, tên kia nói lời nịnh hót thế nào mà lãnh đạo vui vẻ ra mặt thế kia?



Địch Hướng Đông lúc này ngồi xuống bên cạnh Lý Hòa Thành rồi khẽ hỏi.



- Hướng Đông, đừng nói nữa, người ta công tác cực kỳ vững chắc, đây không phải là cố ý quảng cáo, cố ý kiêu ngạo.



Lý Hòa Thành khẽ nói một câu, sau đó ngậm miệng. Tất nhiên Địch Hướng Đông cũng không dám mở miệng làm ồn, thế cho nên cũng không hỏi lại. Nhưng lúc này hắn cảm thấy bụng có hơi đau, dần dần trướng lên, cảm giác rất khó chịu.



Ánh mặt trời thiêu đốt mặt đất, lá cây cũng bị hâm nóng đến mức cháy khô, Thái Thần Bân lái xe trên con đường đang được tu sửa, điều hòa trong xe chợt phân cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới khác biệt.



Vương Tử Quân ngồi trên xe mà chau mày, không phải vì điều gì khác, mà chính là nha đầu Y Phong kia sắp rời đi. Học kỳ thực tập của nàng ở huyện Lô Bắc đã xong, dù nàng có lưu luyến sống chết muốn ở lại công tác trong huyện Lô Bắc, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn khuyên can mãi, cuối cùng mới nói Y Phong về tỉnh thành.



Nghĩ đến ánh mắt đỏ hồng của y phong, Vương Tử Quân không khỏi nhớ đến những ngày nàng còn thực tập ở huyện Lô Bắc, nàng coi ký túc xá là nhà, mà mỗi khi Vương Tử Quân đi qua cũng đều cảm nhận được cảm giác ấm áp của một mái nhà. Y Phong thật sự rất chuyên chú, nàng tuyệt đối không hàm hồ, nhưng cũng không xa xỉ, rất thành thật, dùng hết tâm tư, mỗi bữa cơm đều cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Vương Tử Quân.
Tề Nguyên Thái làm chủ tịch thị trấn huyện thành và không nghĩ rằng sẽ xuống đài đơn giản như vậy, lúc này sự việc xuống đầu, hắn cũng chỉ có thể nghênh đón khó khăn, chủ động xin đi giết giặc, dù thế nào cũng tốt hơn ngồi chờ roi đánh xuống mặt. Hắn nghĩ đến đây và lập tức tranh thủ thời gian nói lời đảm bảo:



- Bí thư Vương, tôi không nên có tâm tình sợ khó, anh cứ yên tâm, sau khi quay về sẽ nhất định truyền đạt chỉ thị của anh cho đảng ủy chính quyền thị trấn, chúng tôi sẽ báo cáo cho anh về công tác di dời các nông hộ ra khỏi khu công nghiệp bất cứ lúc nào.



- Bây giờ chủ tịch Lý đang phụ trách hạng mục này, sau này các anh cứ đến báo cáo tiến độ với chủ tịch Lý là được.



Vương Tử Quân vung tay lên, hắn tiếp nhận ly trà trong tay của Lý Cẩm Hồ, lại khẽ đặt tay lên vai Tề Nguyên Thái nói:



- Tôi rất bội phục kiến thức ở phương diện kinh tế của chủ tịch Lý, đồng thời cũng bội phục công phu pha trà của anh ấy. Chủ tịch Nguyên Thái, chúng ta nâng ly, xem như thưởng thức trà đạo của chủ tịch Lý.



Tề Nguyên Thái đối mặt với tình huống bí thư Vương mời trà mình, trong lòng thật sự cảm khái, hắn biết rõ, lúc này mình ngoài phương án đảm bảo công tác với bất cứ cái giá nào khác, ngoài ra cũng không còn đường lui nào cả.



Sau khi uống xong ly trà thì Tề Nguyên Thái cũng nhanh chóng cáo từ đi ra, hắn biết rõ hai vị lãnh đạo có chuyện cần, hắn ở lại cũng không phù hợp.



- Bí thư Vương, lần này xem như lại nhờ đến anh, vị chủ tịch này quá khó chơi.



Lý Cẩm Hồ ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cảm kích nói.



Vương Tử Quân cười cười nói:



- Chủ tịch Cẩm Hồ, chủ yếu là anh đến chưa lâu, còn chưa hiểu tính tình của bọn họ, nếu không với tài năng của anh, không phải xử lý những vấn đề thế này là chuyện nhỏ nhặt sao? Tôi thấy chẳng qua mình chỉ đến sớm và chiếm được chút tiện nghi trước anh mà thôi.



Tuy Vương Tử Quân nói lời khiêm tốn nhưng Lý Cẩm Hồ không cho rằng nó là như vậy, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc với Vương Tử Quân, hắn cũng từ trong miệng người ngoài mà biết được những kinh nghiệm của phó bí thư Vương Tử Quân. Hắn biết trong thời gian chưa đến một năm thì Vương Tử Quân phát triển cực mạnh ở huyện Lô Bắc, hơn nữa còn làm ra những chuyện cực kỳ to lớn. Đến sớm hơn sao? Trong huyện có bao nhiêu cán bộ cấp phó huyện? Có bao nhiêu người có lý lịch sâu hơn? Bọn họ cũng không phải đang cúi đầu nghe theo chỉ thị của Vương Tử Quân sao?



- Bí thư Vương, vừa rồi tôi muốn đến tìm anh, chính là muốn báo cáo về chuyện của khu công nghiệp, bây giờ anh đến thì sự việc đã được giải quyết, tôi cũng không còn gì để báo cáo.



Lý Cẩm Hồ mỉm cười châm trà cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.



Vương Tử Quân cười cười, hắn thay đổi chủ đề:



- Anh Cẩm Hồ, anh đã không có chuyện gì cần báo cáo, nhưng tôi có chuyện cần tìm anh.



Lý Cẩm Hồ chợt ngây người, sau đó nói:



- Bí thư Vương thế có chuyện gì thì cứ sắp xếp là được.