Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2771 : Lời cuối 5
Ngày đăng: 02:43 19/04/20
Trên đường Quang Vinh vừa mới được huyện Hồng Bắc xây dựng có nhiều chiếc xe chạy qua như bay. Tôn Thăng Á ngồi ở nhà hút thuốc Gấu Trúc, ánh mắt có chút trống rỗng.
Mặc dù Tôn Thăng Á đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, thế nhưng đến ngày này hắn mới cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tôn Thăng Á biết tuổi thọ của con người là thế nào, sinh lão bệnh tử là khó tránh, thế nhưng nghĩ đến tình huống bố mất đi làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Tôn Thăng Á luôn có tâm lý kính nể bố mình, trong suy nghĩ của hắn thì bố là một người cao ngất, cuộc sống của hắn bị bố ảnh hưởng quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cuộc sống của hắn vẫn còn hình bóng của bố mình.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên làm cho Tôn Thăng Á giật mình từ trong trầm tư, hắn cầm điện thoại của mình nhìn thoáng qua, là em rể Quan Đạt Thành gọi điện thoại đến.
- Đạt Thành, có chuyện gì không? Tôn Thăng Á có quan hệ không tệ với Quan Đạt Thành, vì vậy giọng điệu cũng có chút tùy ý.
Quan Đạt Thành bên kia dùng giọng trầm thấp nói: - Trưởng khoa Triệu của cục quản lý sự vụ cơ quan huyện có đến hỏi nhà chúng ta cần gì hay không, nếu có anh ấy sẽ tích cực phản ánh với lãnh đạo.
Tôn Thăng Á hơi nhíu mày, bàn tay càng xiết chặt hơn. Mặc dù Quan Đạt Thành xưng người kia là trưởng khoa Triệu, thế nhưng hắn biết rõ trưởng khoa Triệu cũng chỉ là một cán bộ trong cục quản lý sự vụ cơ quan huyện, nói trắng ra chỉ là một chân chạy việc trong quan trường cấp huyện mà thôi.
Mặc dù bố Tôn Lương Đống của mình không thăng tiến lên trên, nhưng lại là bí thư huyện ủy huyện Hồng Bắc nhiều năm, đám người kia sao lại có thể như vậy được?
- Cậu...Cậu nói cho bọn họ biết, chúng ta không cần gì cả... Tôn Thăng Á hít vào một hơi thật sâu rồi nói với đầu dây bên kia.
Quan Đạt Thành ở đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó mới dùng giọng ôn hòa nói: - Thăng Á, em biết rõ anh rất giận, bây giờ em cũng như anh vậy thôi, đám người kia rõ ràng là lòng người thay đổi, nhưng nếu như anh nói không cần gì cả, như vậy bọn họ sẽ giả vờ như không biết, cuối cùng...
Tuy Quan Đạt Thành bên kia không nói gì thêm nhưng Tôn Thăng Á nghe và hiểu ra vấn đề. Hắn thở dài, một cảm giác nhục nhã kéo đến tập kích, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: - Các cậu cứ làm chủ đi, cho ra những yêu cầu đơn giản thôi, cậu cứ nói là được.
Tôn Thăng Á đặt điện thoại xuống rồi mở cửa sổ xe rak, một luồng khí lạt lọt vào trong, hắn không khỏi tham lam hít vào vài hơi giống như sự kiện vừa rồi làm cho hắn cảm thấy khó thể hít thở. Hắn thật sự đã có chuẩn bị với phản ứng của huyện, thế nhưng căn bản là không muốn tiếp nhận mà thôi.
Vài người phía sau đều là nhân viên cơ quan có kinh nghiệm, nào không rõ đây là lãnh đạo nhà mình muốn nói ra suy nghĩ với Tôn Thăng Á? Thế nên bọn họ nhanh chóng rời đi. Lý Trung Kha chờ người cuối cùng đi ra và đóng cửa lại, thế là lấy ra một gói thuốc đưa cho Tôn Thăng Á rồi nói: - Thăng Á, thời điểm bí thư ra đi có gì đau khổ không?
- Không, bố tôi rất an tường, khi mất như đang nằm ngủ vậy. Tôn Thăng Á đốt thuốc rồi dùng giọng ẩn giấu sự đau khổ nói.
- Ôi, cậu Thăng Á, người có sinh lão bệnh tử, có một số việc anh nên nhìn thoáng một chút. Lý Trung Kha nói đến đây thì vỗ vỗ lên vai của Tôn Thăng Á: - Cậu à, chuyện này tôi biết rõ cậu tức giận, vì đặt vào ai cũng khó thể thoải mái được.
Tôn Thăng Á không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Trung Kha.
Lý Trung Kha gạt tàn thuốc, hắn cũng không nói ngay, chờ giây lát rồi mới nói: - Cuậ Thăng Á, cậu công tác nhiều năm trong cơ quan, cậu hiểu được nhiều đạo lý. Tị hiềm là thứ cực kỳ đáng sợ, cũng cực kỳ có lực đả thương người, nhưng có ai thay đổi được? Lúc này trưởng ban Thường của huyện chuẩn bị điều đi, trên cơ bản đã xác định, các vị lãnh đạo khác nhìn vào chiếc ghế còn trống, bây giờ là thời điểm phức tạp, có ai muốn xảy ra vấn đề không?
- Các vị lãnh đạo huyện thì không sao, nhưng cục trưởng của các anh...Anh ấy... Tôn Thăng Á nói đến đây thì chợt đỏ mặt.
- Cậu Thăng Á, dựa theo cấp bậc của ông nhà, đừng nói là anh Triệu, cho dù là lãnh đạo thành phố đến thăm cũng không là vấn đề. Nhưng có một số việc chúng ta thầm hiểu là được, nếu náo động cũng ảnh hưởng đến thể diện của bí thư. Tôi cảm thấy từ góc độ của bí thư, anh ấy nhất định sẽ không muốn chính mình ra đi nhưng sau lưng không được an tĩnh, anh nói xem có đúng không?
- Đồng thời anh cũng nên nghĩ cho cục trưởng một chút, người ta có ý nghĩ tiến lên, căn bản khác biệt so với những người như tôi và anh.
Lý Trung Kha nói làm cho Tôn Thăng Á rơi vào trầm mặc, hắn biết rõ đây là lời nói tận đáy lòng của Lý Trung Kha. Những chuyện này nếu mình làm náo động, căn bản chỉ là bố mình mất mặt mà thôi.
Tôn Thăng Á thở dài một hơi mà không nói lời nào.
Lý Trung Kha đi khi nào thì Tôn Thăng Á không biết, hắn chỉ ngối hút thuốc, khi bên cạnh đầy tàn thuốc, trong mắt hắn lại ẩn giấu hơi nước dày đặc...
HẾT