Bí Thư Trùng Sinh

Chương 284 : Không sợ đặc quyền, không ngồi xe đặc quyền

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Dù đã lập thu thế nhưng thời tiết ở huyện Lô Bắc giống như khá lạc nhịp, vẫn còn đang dừng lại ở mùa hè, nhiệt độ khá nóng, độ ẩm cao, tất cả cảnh tượng vẫn còn là mùa hè. Dương Quân Tài từ trên xe có điều hòa bước ra ngoài, khí nóng mùa hè chợt ập đến mà không có chút bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.



Lúc này các lỗ chân lông trên người hắn chợt mở ra, đặc biệt là tóc gáy càng có một chất lỏng tiết ra, mồ hôi ầm ập đổ xuống, giông như bắt buộc phải phát tiết như vậy thì mới thoải mái một chút.



- Cô tên gì? Cô gọi cục trưởng đến đây ngay, tôi là bí thư Dương Quân Tài đến đây nhận chức.



Dương Quân Tài bước xuống xe thì mở miệng khiển trách.



- Tôi là Đỗ Tiểu Trình, công tác ở cục công an huyện Lô Bắc, huyện Lô Bắc của chúng tôi đến bây giờ còn chưa có bí thư huyện ủy.



Đỗ Tiểu Trình mấp máy môi, nàng dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.



- Cô có biết chỉ với những lời vừa rồi, tôi có thể cho cô về vườn không?



Dương Quân Tài gần đây quen sống trong an nhàn sung sướng, hắn chưa từng trải qua cảm giác ngột ngạt như lúc này, thế cho nên trong long rất tức giận, hận không thể đánh đấm một trận cho hả giận. Lúc này hắn rất bực tức, thế nên ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không được bình thường.



- Anh làm không được.



Đỗ Tiểu Trình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Quân Tài, sau đó nàng trầm giọng nói:



- Các anh nên chủ động đi theo chúng tôi, hay muốn chúng tôi bắt đi?



Nếu như chủ động đi thì sẽ còn giữ lại chút mặt mũi, nếu bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi, chỉ sợ sau này sẽ trở thành chuyện đàm tiếu cho khắp thành phố An Dịch. Ba người Trình Vạn Thọ đưa mắt nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp, Dương Quân Tài lạnh lùng nói:



- Cô sẽ phải hối hận.



Hai chiếc xe Nissan Bluebird được ba chiếc xe mô tô của cảnh sát vây chung quanh chạy về phía đồn công an thị trấn huyện thành Lô Bắc, lúc này vẻ mặt ba vị lãnh đạo trên xe Nissan Bluebird đều rất khó coi.



Trong ủy ban xã Thượng Sơn, Vương Tử Quân đang cùng các vị lãnh đạo huyện ủy chính quyền và ủy ban xã Thượng Sơn ngồi trong phòng ăn cơm uống rượu, tuy ban tài chính xã Thượng Sơn luôn xếp ở sau cùng trong huyện Lô Bắc, thế nhưng lúc này đã không còn như xưa.



Bí thư đảng ủy xã Thượng Sơn tên là Triệu Quang Hòa, vì ghi văn kiện cực kỳ tốt mà từ chức vụ thư ký tiến lên vị trí chủ tịch xã, sau đó công tác tốt, làm chủ tịch xã được vài năm thì tiến lên làm bí thư đảng ủy xã. Người này có nhân phẩm rất tốt, nhưng nếu nói về vấn đề kinh tế, phương diện giúp dân làm giàu thì thật sự có chút khiếm khuyết.



Trong xã có lưu truyền một câu chuyện, đó là Triệu Quang Hòa thấy địa phương của mình có núi, dân chúng đói khổ, thế là quyết tâm làm ra chiến tích. Khi hắn còn làm thư ký thì có một lần vào huyện họp, ăn qua món thịt dê hầm cách thủy với rau thơm, thế là sau này thích ăn thịt dê, chợt nghĩ ra một biện pháp cho nhân dân thoát nghèo: "Hiệu triệu toàn xã nuôi dê!" Thế là phong trào nuôi dê bùng phát, khắp núi đầy dê, cỏ cũng bị gặm sạch. Các vị bí thư chi bộ và cán bộ thôn xóm mỗi lần về ủy ban họp mặt đều không quên mang theo món thịt dê cho bí thư.



Nhưng núi cao lạnh lẽo, đất cũng mỏng, cỏ bị ăn hết cũng khó thể tiếp tục tái sinh, vì vậy chỉ sau hai ba năm thì dê đã ăn sạch cỏ. Thế là hạng mục nuôi dê làm giàu không hiệu quả, ngoài có một đàn dê làm nguyên liệu, căn bản không có gì thay đổi.



Vì vậy sau vài năm giằng co, xã Thượng sơn chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả chính xác nhất: Nghèo. Nhưng hôm nay nhóm lãnh đạo chủ tịch Vương Tử Quân đi đến thị sát, bí thư và chủ tịch xã cũng không nói hai lời, tranh thủ bày ra hai mâm cơm trong căn tin. Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng không nói gì thêm, đôi khi đi xuống cũng cần phải xem xét cảm nhận của cán bộ bên dưới.



Sau khi uống vào vài ly rượu thì bầu không trí trên bàn rượu đã hòa hoãn hơn rất nhiều, đám cán bộ xã Thượng Sơn chưa từng thấy các vị lãnh đạo huyện ủy đồng loạt đến kiểm tra thị sát như lúc này, thế là tâm tình rất kích động, liên tục mời rượu lãnh đạo.



Triệu Quang Hòa là bí thư đảng ủy xã Thượng Sơn, lúc này hắn càng tỏ ra nhiệt tình, liên tục mời rượu các vị lãnh đạo.



Vương Tử Quân dẫn đầu huyện ủy chính quyền đến xã thâm sơn cùng cốc này, hành động của hắn rõ ràng là lên tiếng giúp đỡ bí thư Triệu Quang Hòa không một tiếng động.



Bí thư Triệu đối mặt với sự giúp đỡ của chủ tịch Vương Tử Quân thì không khỏi tỏ ra thật sự vui sướng, các công tác tư mở đường, di dời đền bù, xây dựng nhà cửa, trợ cấp vay, nhận thầu công trình, chi phí tiếp đãi...Tất cả đều tương đối mẫn cảm, nếu ném một hạng mục xuống địa phương, như vậy cũng quá đủ mãn nguyện rồi. Hôm nay chủ tịch Vương chủ động xuống nghiên cứu, điều này có tác dụng cực kỳ quan trọng với địa vị nói một không hai của Triệu Quang Hòa ở xã Thượng Sơn.



- Chủ tịch Vương, chúng ta hôm nay không làm quá đấy chứ?



Vất vả lắm mới có cơ hội nói với Vương Tử Quân, Lý Cẩm Hồ khẽ nói với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân điềm nhiên như không, hắn nâng ly với Lý Cẩm Hồ, sau đó dùng giọng hời hợt nói:



- Cá nhân vì lợi ích toàn cục, không được tùy ý làm bậy, nếu cứ mất mặt trải thảm cho người ta, không bằng tự do tự tại một lúc. Đời người có bao nhiêu thời gian, uống rượu múa hát, cảm giác không bị trói buộc cũng rất hay, anh cảm thấy thế nào?



Lý Cẩm Hồ trầm ngâm không nói gì, tuy hắn cảm thấy Vương Tử Quân làm vậy có hơi qua loa, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân rất có lý.



- Chủ tịch Vương, điện thoại của cục trưởng cục công an.



Triệu Quang Hòa nghe một nhân viên công tác đến báo cáo, sau đó hắn dùng giọng rất chú ý nói với Vương Tử Quân.



"Điện thoại của cục công an?"




Trình Vạn Thọ nói rồi đứng lên đi ra ngoài cửa.



Tiểu Lý thấy Trình Vạn Thọ phải đi thì cũng vội vàng đi ra, thế nhưng không đợi hắn bước được hai bước thì Trình Vạn Thọ đã nói:



- Cậu ở lại, phối hợp với các đồng chí của huyện Lô Bắc để điều tra cho rõ.



Tiểu Lý nhìn hình bóng Trình Vạn Thọ bỏ đi mà cơ thể giống như rơi vào hầm băng, hắn biết sau sự việc lần này, chỉ sợ vị trí lái xe của mình sẽ không còn như xưa.



Tuy không hài lòng nhưng Vương Tử Quân vẫn dẫn đầu ban ngành huyện ủy chính quyền mở tiệc đón gió tẩy trần cho Dương Quân Tài và Cát Trường Lễ ở nhà khách huyện ủy, hai bên ai cũng có tâm tư, thế cho nên sau khi giới thiệu qua loa thì coi như xong.



Rời khỏi nhà khách, Đỗ Tự Cường ngồi trên xe của Vương Tử Quân, hai người hút thuốc nhả khói, nửa đường không nói gì. Thái Thần Bân cũng không lái xe quá nhanh, cửa sổ xe cũng mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào.



- Chủ tịch Vương, sự việc hôm nay giống như có hơi quá thì phải.



Một lúc lâu sau Đỗ Tự Cường mới khẽ hỏi.



Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc ném cho Đỗ Tự Cường, hắn cười nói:



- Tôi và Dương Quân Tài xem như có quen biết, tuy tôi cũng biết rõ mình và đối phương không có khả năng sống hòa bình, thế nhưng tôi vẫn phải chào đón, cũng không phải giả vờ cho có, chính là tôi cũng muốn sống chung với anh ta.



Đỗ Tự Cường không ngờ chủ tịch Vương lại có quen biết với bí thư mới nhận chức, hắn cũng là người có đầy kinh nghiệm quan trường, biết rõ lúc này Vương Tử Quân còn nói ra suy nghĩ của mình, thế nên cũng không mở miệng mà ngồi yên chờ đợi.



- Tình huống hôm nay anh cũng thấy ro rang rồi, bọn họ xuất phát từ lúc tám giờ, hai giờ sau còn chưa đến huyện Lô Bắc, có người tin sao?



Đỗ Tự Cường khẽ gạt tàn, không nói gì, nhưng lửa thuốc lá lúc sáng lúc tối lại có vẻ rất thu hút sự chú ý của người khác.



Bầu không khí trong xe lại rơi vào trạng thái trầm lắng, năm phút trôi qua, xe của Đỗ Tự Cường chạy đến. Lúc xuống xe Đỗ Tự Cường khẽ bắt lấy bàn tay của Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:



- Cám ơn anh.



Khi Đỗ Tự Cường chui vào trong xe thì Thái Thần Bân lại tiếp tục chạy xe đi như bay, Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn bóng đêm cuồn cuộn, trong lòng không khỏi liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.



- Thần Bân, cậu nói xem, sự việc hôm nay có phải rất lỗ mãng không?



Vương Tử Quân đốt thuốc rồi dùng giọng thản nhiên nói.



Thái Thần Bân là lái xe của Vương Tử Quân, hắn thật sự biết rõ sự việc hôm nay là thế nào, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:



- Chủ tịch Vương, tôi không hiểu đạo lý lớn, nhưng tôi biết rõ nếu một người cứ để kẻ khác ức hiếp mà không dám đánh trả, như vậy sẽ làm cho người ta được một tấc tiến lên một bước, được một thước tiên lên một trượng.



Vương Tử Quân cười cười mà không nói thêm điều gì, nhưng Thái Thần Bân thầm hiểu, chủ tịch Vương đã thừa nhận ý nghĩ của mình.







Vương Tử Quân quyết định quyến rũ vợ của mình, tất nhiên cách xưng hô như vậy vào tình hình trước mắt rõ ràng có chút tự chủ trương, danh không hợp với thực, cũng không thật sự chân chính. Trước khi hắn cho ra quyết định như vậy thì Mạc Tiểu Bắc đang đưa ra những câu hỏi về máy tính, đồng thời cũng nghiêm túc khoe khoang tri thức về máy tính của mình.



Mạc Tiểu Bắc dù có hơi lạnh lùng thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng sự nhiệt tình của nàng có thể bùng phát, hắn có chút đắc ý với tri thức máy tính của mình, giống như hắn nắm một quả bom trong tay, hơn nữa lại nắm luôn cả bộ phận kích hoạt trong tay mình. Hắn có thể làm cho quả bom nổ tung ngay lập tức, cũng có thể làm cho nó nổ vào thời hạn nhất định. Thật sự khó tưởng nếu mình có thể kích phát sự nhiệt tình của Mạc Tiểu Bắc, như vậy cô gái này sẽ nhiệt tình đến mức nào.



Vương Tử Quân cũng không phải loại người giỏi quyến rũ các cô gái, hắn loay hoay với chiếc máy tính của Mạc Tiểu Bắc mà thật sự khó thể nào thành công. Mạc Tiểu Bắc không phải là khách qua đường của hắn, cô gái này chính là người sẽ tiến đến hôn nhân với mình. Sau khi thành hôn thì Vương Tử Quân có thể lợi dụng vào mối quan hệ với Mạc gia để chậm rãi tiến lên, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, đồng thời còn đẩy mạnh các chất phụ gia của một cuộc hôn nhân chính trị, do đó làm cho vấn đề tình dục và chính trị được hoàn thiện, nhất cử lưỡng tiện.



Dù là máy tính loại cũ, hệ điều hành cũ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn sử dụng rất trôi chảy, nếu so với các máy tính hệ điều hành tốt vào thời sau thì sẽ có khoảng cách nhất định, nhưng muốn vượt qua cũng không phải là vấn đề gì lớn.



- Thế nào?



Cô gái mặc quân trang đứng sau lưng Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng lúc này trong mắt lại có chút không yên.



Đúng, là không yên, Mạc Tiểu Bắc nhìn thì có vẻ điềm nhiên như không, thế nhưng nàng lại sợ Vương Tử Quân làm hỏng hệ điều hành của mình.



Vương Tử Quân rất ít khi thấy bộ dạng của Mạc Tiểu Bắc như vậy, thế là trong lòng khẽ động, hắn muốn hù nàng một chút, thế là khẽ lắc đầu rồi thở dài thật sâu.