Bí Thư Trùng Sinh

Chương 293 : Nhớ kỹ là kẻ có thù tất báo

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Không lan truyền ra ngoài thì tất nhiên sẽ là rất tốt, nhưng có một vấn đề, đó là chuyện thế này có thể gạt người được sao? Trần Lộ Dao cảm thấy ý nghĩ của Đỗ Tự Cường rất hèn mọn, con bà nó Đỗ Tự Cường, đây không phải là anh đang châm ngòi ngọn gió, để càng làm cho bí thư Dương thêm tức giận sao? Dù nghĩ như vậy nhưng Đỗ Tự Cường người ta lên tiếng cũng vì huyện ủy, Trần Lộ Dao có tức giận thế nào cũng phải gật đầu đồng ý mà thôi.



Dương Quân Tài khẽ gật đầu, hắn không nói gì, nhưng lúc này vẻ mặt cũng dễ chịu hơn so với vừa rồi. Nhưng khi nghe thấy lời nói tiếp theo của Đỗ Tự Cường, vẻ mặt chuyển biến tốt đẹp chợt trở nên trắng bệch.



- Trước mắt khối tư pháp của tỉnh đang ở vào giai đoạn phổ biến công tác cực kỳ quan trọng, khối công tác của cục tư pháp không thể nào bỏ ngỏ được. Chỉ nửa tháng mà chung ta đã thay đổi hai đời cục trưởng, đây rõ ràng là bất lợi lớn đối với công tác tư pháp. Theo tôi thấy chúng ta chỉ nên cảnh cáo xử phạt đối với các lão đồng chí, nên cho đồng chí Nhâm tiếp tục tiếp nhận vị trí cục trưởng cục tư pháp.



Lời nói của Đỗ Tự Cường rõ ràng là vỗ lên mặt Dương Quân Tài trước mặt bao người, nhưng lời đề nghị của lão cũng không phải không có lý, vì nó xuất phát từ đại cục, dù Dương Quân Tài có không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.



- Trưởng phòng Tôn, anh thấy thế nào?



Khi thấy Dương Quân Tài không lên tiếng, Trần Lộ Dao càng thêm sốt ruột, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi trưởng phòng Tôn Quốc Lương. Ý nghĩ của Trần Lộ Dao đã quá rõ ràng, chính là muốn trưởng phòng Tôn Quốc Lương mở miệng trực tiếp chối bỏ đề nghị kia.



Nếu như là trước kia thì Tôn Quốc Lương chắc chắn sẽ phải xem xét đến ý nghĩ của Trần Lộ Dao, thế nhưng bây giờ khí thế của Vương Tử Quân đã áp đảo Dương Quân Tài, hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi mỉm cười nói:



- Như vậy cũng tốt, cục tư pháp lúc này nhân tâm không ổn, cũng xem như là một lựa chọn cực kỳ phù hợp.



Hội nghị thường ủy lần này diễn ra rất chóng vánh, chỉ mất nửa giờ đã kết thúc, chấm dứt trong sóng êm gió lặng, kết thúc ngoài dự đoán của mọi người. Trong mắt của không ít người thì hội nghị thường ủy lần này sẽ phải mở ra đến tận đêm khuya, bí thư Dương, chủ tịch Vương và các vị thường ủy huyện ủy sẽ mở ra một tràng tranh chấp nhân sự không chết không thôi. Không ngờ tất cả sự việc không phát triển theo đúng quy luật, chỉ vì một việc nhỏ xen vào giữa mà hội nghị thường ủy đã không còn như mong đợi của nhiều người.



Phần danh sách điều chỉnh và đề bạt mà Dương Quân Tài đã chuẩn bị sẵn cũng không được lấy ra, nó đã hoàn thành sứ mạng lịch sử của mình và bị ném vào sọt rác. Hội nghị thường ủy lần này giống như biến thành một cuộc họp chuyên đề thảo luận về Lô Tân Phúc.



Người trong thể chế có ai là kẻ ngốc? Khi nội dung của hội nghị được khuếch tán thì một số cán bộ thường hay lui tới phòng làm việc của bí thư Dương đã phải lui về, mà số nhân viên đến phòng làm việc của chủ tịch Vương báo cáo lại tăng lên không ít.



- Bí thư Vương, vẫn là anh cao tay.



Tiếu Tử Đông nhiều khi thích xưng hô với Vương Tử Quân là bí thư Vương, nhưng cách xưng hô đó cũng không tính là giác ngộ, bây giờ Vương Tử Quân là chủ tịch huyện, còn là phó bí thư huyện Lô Bắc, hơn nữa còn là một vị phó bí thư xếp hàng đầu tiên.



Vương Tử Quân khẽ cười không tiếp lời câu nói của Tiếu Tử Đông, sau khi Tôn Hạ Châu tươi cười tiến vào châm trà và lui ra ngoài thì Vương Tử Quân mới lên tiếng:



- Loại thủ đoạn này thật sự không nên khoe khoang, điều chúng ta cần làm chính là cố gắng đứng vững và tạo ra thành tích, muốn đường đường chính chính đối mặt với khó khăn của nhân dân, những thủ đoạn nhỏ nhặt này chỉ có tiểu nhân mới áp dụng mà thôi, tuy nó có tác dụng nhưng thực chất cũng chỉ là hạ sách.



Tiếu Tử Đông khẽ gật đầu, hắn nhìn vị chủ tịch huyện trẻ hơn mình cả chục tuổi, trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ. Hắn thầm nghĩ những lời này giống như là dành cho mình nhắc nhở chủ tịch Vương mới đúng, vì sao lại chuyển thành ngược lại?



Vài nhà vui thì có vài nhà sầu, sau khi Lô Tân Phúc bị ủy ban kỷ luật đưa đi, Lý Quốc Quyền là người đưa hối lộ cũng không có quả ngọt để ăn, không những bị tịch thu hạng mục, hơn nữa còn bị viện kiểm sát huyện Lô Bắc khởi tố vụ án, có thể nói là tổn thất nặng nề.



Nhưng đối với Lý Quốc Quyền thì đó cũng không phải là đòn thảm thương nhất, đau nhất chính là sau khi sự việc bộc phát, Dương Quân Tài trước nay thường rất vui vẻ với hắn, bây giờ lại nghiến răng nghiến một chữ làm cho hắn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng:



- Cút!



Một tiếng nói giống như tiếng rống của Dương Quân Tài thật sự làm cho Lý Quốc Quyền cảm nhận được lửa giận điên cuồng, không, lúc này không phải là Dương Quân Tài nổi giận, phải nói là nổi điên mới đúng.



Nhưng dù là nổi điên hay nổi giận thì tin tức đề bạt một viên quan tham ô lên vị trí cao đã được lan truyền ra bên ngoài giống như hoa bồ công anh bay trong gió, tất cả các phòng ban, tất cả các xã thị trấn đều đang lan truyền tin tức này, thế là vô tình làm cho công tác của bí thư Dương rơi xuống đáy cốc.



Vương Tử Quân là người thắng trận cũng căn bản không có ý thừa thắng xông lên, ngay sau đó là một quá trình hành quân lặng lẽ. Huyện Lô Bắc vốn được dự đoán sẽ bùng lên sóng gió ngất trời, không ngờ bây giờ lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, danh sách cán bộ được điều chỉnh đã gây xôn xao một thời gian, bây giờ xem như đã chết từ trong trứng nước.



Thời gian trôi qua từng ngày, cứ mỗi ngày trôi qua đám người đi vào cơ quan huyện đều vĩnh viễn không nhìn ra chút biến đổi nào khác, cơ quan vẫn công tác như thường, hầu như mỗi ngày đều vận chuyển theo quy luật, nhưng có chút biến đổi vẫn xảy ra, điều này là đương nhiên.



Vương Tử Quân đi trên đường cái thành phố Giang Thị mà trong đầu vẫn nghĩ đến những chuyện trong huyện Lô Bắc, thời gian đã gần đến cuối thu, thế nhưng ánh mặt trời ấm áp vẫn làm cho người ta cảm thấy hơi ấm.



Thời gian ma xát đã qua, huyện Lô Bắc rung chuyển vì sát nhập vào thành phố An Dịch bây giờ đã dần đi về hướng vững vàng, Dương Quân Tài lúc này trở nên ẩn nhẫn hơn cũng làm cho Vương Tử Quân bớt lo đi không ít. Bây giờ là một ngày chủ nhật khó có được, Vương Tử Quân về đến nhà mình thì thấy tràn đầy cảm giác ấm áp.



- Đi gọi Tô Anh đến, chúng ta cùng ăn một bữa ngon.



Mẹ Vương Tử Quân là Triệu Tuyết Hoa vung rỗ nói lời phân phó, bà tỏ ra rất vui mừng vì Vương Tử Quân đã quay về, vì thư ký trưởng Vương dạo này rất bận, thé cho nên đầu tiên bà nghĩ ngay đến cô gái Tô Anh.



Chủ tịch Vương là người uy phong tám bề ở huyện Lô Bắc, thậm chí có người nói chủ tịch Vương là thiên tử dùng lệnh đối với chư hầu, nhưng khi về đến nhà thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời phân phó của mẹ. Vì thế hắn đi xuyên qua một con đường cái, đi tìm em họ Tô Anh của mình trong trường. Nha đầu Tô Anh này từ nhỏ đã chơi đùa cùng hắn, hầu như biến thành một cái đuôi của anh họ.



- Ôi, thật sự nên mua cho Tô Anh một cái máy nhắn tin.



Vương Tử Quân đi trên đường cái đầy hơi nóng mà thầm cảm khái nói một câu, nhưng bây giờ cảm khái cũng không có tác dụng, hắn chỉ có thể tiến từng bước trên con đường quen thuộc trong trường mà thôi.



Cũng quên nói một vấn đề, đó là từ khi đồng chí Vương Quang Vinh tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy thì đã dọn nhà, một lần nữa quay về khu nhà tỉnh ủy, trước mắt là láng giềng với nhà Lâm Trạch Viễn.



Vương Tử Quân nhìn vườn trường quen thuộc mà trong lòng cực kỳ cảm khái, từng gương mặt trẻ tuổi phấn chấn lướt qua càng làm cho hắn sinh ra chút cảm giác kích động.



Tô Anh đã học năm hai đại học, Vương Tử Quân nghĩ rằng nàng đang ở trong lớp, thế cho nên mới cất bước vào sân trường.



Vương Tử Quân dựa vào trí nhớ của mình với sân trường, hắn nhanh chóng đi đến lớp của Tô Anh, nhưng khi nhìn thấy một phòng học đầy người, hắn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ mà thôi.



- Chào cậu, xin hỏi phòng ký túc xá của Tô Anh ở chỗ nào?



Vương Tử Quân không biết phòng của Tô Anh ở chỗ nào, thế cho nên hắn đi rón rén đến trước mặt một sinh viên đang đọc tiểu thuyết, sau đó khẽ hỏi một câu.



Nam sinh viên gấp sách ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, phát hiện người đến khá xa lạ, thế là vẻ mặt hắn có chút không tốt, hắn dùng giọng lạnh lùng hỏi:



- Này, Tô Anh người ta đã là hoa có chủ, anh nên tranh thủ thời gian đi ra là vừa.



Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt mập mờ của tên nam sinh viên mà không khỏi cười thầm, xem ra người thích em gái của mình là rất nhiều, chính mình còn chưa hỏi người thì đã bị người ta lên tiếng chặn họng như thế. Nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư chấp nhất với nam sinh viên này, hắn cười cười dùng giọng giải thích nói:



- Tôi là anh họ của Tô Anh, tôi tìm cô ấy có chút việc.



- Anh là anh họ của Tô Anh? Tranh thủ thời gian đi ngay là vừa, ông anh à, làm phiền anh thay đổi lý do có được không? Vì những lý do thế này đã quá nhàm rồi.



Tên nam sinh vừa rồi nói xong thì tiếp tục mở sách ra đọc tiếp, bây giờ hắn lại gấp sách dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vương Tử Quân.




Tô Anh giống như một cánh chim nhỏ bổ nhào đến bên cạnh Vương Tử Quân, nàng cười lớn nói.



Vương Tử Quân đã nhiều ngày không gặp Tô Anh, trước nay hắn luôn bảo vệ em gái họ của mình, lúc này hắn thu lại những cảm giác của mình rồi khẽ cười nói:



- Mẹ anh muốn em về nhà cùng dùng cơm.



- Tốt quá, em cũng rất nhớ bác, ôi, may mà hôm nay em ngủ nướng, bụng trống rỗng, nếu không cũng chỉ có thể nhìn một bàn đầy thức ăn ngon mà không thể tống hết vào trong bụng.



Tô Anh dùng giọng nghịch ngợm nói.



Tuy Tô Anh lúc này đã là một cô gái lớn yêu kiều xinh đẹp, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn thấy nàng vẫn có mang theo chút tinh nghịch như xưa, thế cho nên cảm thấy rất ấm áp.



- Mèo con tham ăn, mau đi đi, mẹ anh ở nhà đang chờ em. À, em cũng nói với mẹ anh một tiếng, nói rằng anh gặp một người bạn, hôm nay ăn bên ngoài.



Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía bố của Liêu An Như.



Vương Tử Quân chỉ về phía bố của Liêu An Như, thế nhưng Tô Anh chớp mắt lại nhìn qua Liêu An Như. Tuy nàng không học chung lớp với Liêu An Như, thế nhưng nàng vẫn rất có ấn tượng với cô gái được bầu làm đệ nhất mỹ nữ kia.



Tô Anh nhìn nụ cười sáng lạn của anh họ Vương Tử Quân, lại nghĩ đến những chuyện thảm thương của ông anh khi bị ông ngoại xử lý vấn đề hôn sự theo lời của mẹ mình, một ý nghĩ chính nghĩa chợt lóe lên và càng ngày càng mạnh mẽ trong mắt nàng.



Nếu đã ép duyên thì đừng nên trách Tô Anh, thế là nàng vỗ vỗ vào ngực rồi nói:



- Anh họ yên tâm, Tô Anh nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ giúp anh giấu với bác gái, anh cứ tin em, em đi đây.



Tô Anh dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ đi, mà Vương Tử Quân lúc này thật sự cảm thấy khó hiểu, mãi đến khi Liêu An Như đến bên cạnh thì hắn mới chợt hiểu có chuyện gì xảy ra.



- Nha đầu kia đúng là.



Vương Tử Quân nhìn Tô Anh rời đi mà không khỏi cảm khái một câu, nhưng hắn còn chưa kịp cảm khái xong thì bố của Liêu An Như đã đi đến bên cạnh nói:



- Thầy Vương, anh xem chúng ta nên đến đâu dùng cơm đây?



- À, bác cứ đi theo cháu là được.



Vương Tử Quân áp chế tâm tình của mình, hắn cười nói.



Ba người đi bộ một lúc, đi trong sân trường đẹp như tranh, Liêu An Như đang lo lắng quý công tử này sẽ làm cho bố mình sinh ra cảm giác buồn tẻ. Tuy nàng không phải là người nói nhiều, thế nhưng nàng đã bắt đầu phải cân não suy nghĩ, làm sao để cho hai người có sự khác biệt quá lớn cùng tìm được một chủ đề để lên tiếng?



Nhưng điều làm cho Liêu An Như cảm thấy khó tưởng đã xảy ra, thầy Vương kia thật sự quá quen thuộc với việc nhà nông và tình huống nông thôn vào giai đoạn hiện tại, chỉ nói vài câu đã làm cho bố của Liêu An Như vốn bình thường ít nói biến thành ông lão thao thao bất tuyệt.



- Bây giờ chuyện có cơm ăn ở nông thôn không còn là vấn đề, nhưng nếu nói về kiếm tiền thì thật sự không bằng người thành phố, nếu không vừa rồi cậu thanh niên kia cũng không...



Bố của Liêu An Như hầu như đã xem Vương Tử Quân là một đối tượng để thổ lộ, bây giờ dùng giọng cảm khái nói.



Vương Tử Quân khẽ cười nói:



- Bây giờ thanh niên đều là thiếu rèn luyện, không đủ nhận thức, thực tế thì mọi người đều giống nhau, nào có gì là khác nhau? Hơn nữa bác tuy không phải là người thành phố, thế nhưng nhất định sẽ là cha của một cô gái ở thành phố.



Những lời này của Vương Tử Quân thật sự rất thịnh hành trên truyenfull.vn vào thời sau, đó là không thể trở thành con nhà giàu, như vậy nhất định sẽ làm bố của con nhà giàu. Nhưng Vương Tử Quân nói ra những lời này thì chợt cảm thấy mình có chút lỗ mãng.



Nhưng những lời của Vương Tử Quân lại giống như nói vào tâm khảm của bố Liêu An Như, gương mặt của ông có hơi đỏ, hai cánh tay chà xát vào nhau, trên mặt là nụ cười vui sướng.



- Đúng rồi, cậu thanh niên họ Trần kia tên gì?



Vương Tử Quân nhìn bố của Liêu An Như đang kích động, hắn cũng không biết nói sao cho phải, thế cho nên lảng sang chuyện khác.



- Em cũng không biết, có thể là một cán bộ của hội sinh viên.



- À.



Vương Tử Quân cũng không hỏi lại, vì bố của Liêu An Như có chút kích động, thế cho nên ba người bước đi trong bầu không khí có chút tẻ nhạt.



- Bí thư Vương!



Một giảng viên hơn ba mươi tuổi vốn đang đi nơi khác, khi thấy hình bóng của Vương Tử Quân thì vội vàng tiến đến chào hỏi.



Vương Tử Quân và Vương Quang Vinh tuy đã rời khỏi ngôi trường này thế nhưng trong mắt các giảng viên ở nơi đây thì hai cha con bọn họ đã biến thành những nhân vật cao cấp, Vương Quang Vinh đã là một đối tượng mà lãnh đạo trường tìm đủ mọi cách để nịnh bợ, là một thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đầy quyền lực, còn Vương Tử Quân cũng chính là một đối tượng mà các giáo viên trong trường cảm thấy hối hận vì trước đó không kịp kết giao.



Vương Tử Quân quay đầu lại nhìn, thì ra là một đồng sự ở đảng ủy khối năm xưa, thế là tiến lên nghênh đón nói vài câu. Người kia nghe nói Vương Tử Quân có hẹn thì cũng không miễn cưỡng, nhưng hắn lại hẹn với Vương Tử Quân khi nào rảnh thì uống một bữa rượu vui vẻ.



- Hình như em có nghe thấy anh nói với thầy Tống về chuyện của nam sinh họ Trần?



Liêu An Như thấy Vương Tử Quân đi về thì khẽ hỏi.



- À, tôi nói nam sinh kia cần phải khảo sát lại cho tốt.



Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói, hắn nói rất thoải mái, làm cho Liêu An Như cảm thấy đó không phải là chuyện gì lớn. Nhưng chỉ là một lời nói hời hợt của Vương Tử Quân vào lúc này mà làm cho tên nam sinh kia không được tiến vào hàng ngũ đảng viên.



Vào thời bấy giờ thì sinh viên vào đảng thì trên cơ bản sẽ đứng lên một bục cao, vì chuyện nhập đảng mà nam sinh kia đã mất hết tâm tư, không ngờ cuối cùng lại thất bại trong tay của Vương Tử Quân.



Trong mắt đám người huyện Lô Bắc thì chủ tịch Vương là một người rộng lòng vị tha, thế nhưng vị chủ tịch huyện thường hay cười tủm tỉm này cũng là một người có thù tất báo.