Bí Thư Trùng Sinh

Chương 296 : Quan viên được lợi dân chúng tính tiền

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Phó chủ tịch Trần Tiến Đường tiếp nhận khối công tác vốn được phân công cho Tôn Hạo, Vương Tử Quân thật sự không có ấn tượng tốt về người này. Trần Tiến Đường có năng lực nhưng cách đối nhân xử thế lại trơn trượt như một con cá chạch, bình thường không nói nhiều, tâm cơ thâm trầm, làm cho người ta khó thể nào suy xét được.



Trên nhiều phương diện, chỉ cần có gì đó khác biệt thì Trần Tiến Đường sẽ tuyệt đối không chịu đơn giản tỏ thái độ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Khi Hầu Thiên Đông còn đang cầm quyền, Trần Tiến Đường trở thành kẻ đáng tin của bí thư Hầu, nhưng lại có mối quan hệ không tầm thường với chủ tịch Lưu Thành Quân, chỉ cần nhìn vào phương diện này cũng thấy thủ đoạn đối nhân xử thế của hắn tuyệt đối không đơn giản. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn



Sau khi trở thành phó chủ tịch huyện, Trần Tiến Đường tỏ ra rất tôn trọng Vương Tử Quân, dù là chuyện lớn hay nhỏ đều đến báo cáo xin chỉ thị của chủ tịch Vương, biểu hiện rất kính cẩn nghe lời.



Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, Thái Thần Bân cũng quen với tình huống chủ tịch Vương Tử Quân suy xét các vấn đề trên xe, thế cho nên cũng không tiếp tục mở miệng.



- Đúng rồi Thần Bân, tình huống của cậu bây giờ thế nào rồi?



Nửa giờ sau Vương Tử Quân mới thuận miệng hỏi.



- Cám ơn chủ tịch đã quan tâm, chuyện cũng tôi cũng đang phát triển rất khá.



Thái Thần Bân gãi đầu xấu hổ, khóe miệng lộ ra nụ cười.



Bí thư Vương lúc này đang nhức đầu vì chuyện tình cảm, lúc này thấy bộ dạng của Thái Thần Bân như vậy thì trong lòng có vài phần hiếu kỳ, thế là thuận miệng hỏi:



- Nghe nói bạn gái của cậu là một giáo viên trong huyện, tài mạo song toàn, cực kỳ khó có được.



- Cô ấy cũng chỉ là một giáo viên bình thường, bộ dáng cũng chỉ trung bình mà thôi.



Thái Thần Bân dù mở miệng nói những lời không đúng, thế nhưng trên mặt lại có nụ cười ngọt ngào.



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Thái Thần Bân mà khẽ cười, cũng không nói gì thêm, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng của Thái Thần Bân, đó là một cảm giác vui sướng rất đơn giản. Có rất nhiều người muốn được lăn lộn giữa rừng hoa, nhưng nếu suy xét cẩn thận thì bình bình thường thường cũng là một cảm giác hạnh phúc.



Vương Tử Quân thở dài một tiếng, trong lòng dần hiện ra hình bóng của Mạc Tiểu Bắc, Tần Hồng Cẩm, Y Phong, còn có cả Liêu An Như, trong lúc những hình bóng này lóe lên, hắn giống như cảm thấy bọn họ đang hiện ra bên cạnh mình.



- Anh Tử Quân...



Sau khi lắc đầu đẩy hình bóng của Liêu An Như rời khỏi đầu mình, trong đầu Vương Tử Quân chợt xuất hiện hình bóng của Lâm Dĩnh Nhi, nàng đang mỉm cười gọi hắn là anh Tử Quân.



Cầm thú, Vương Tử Quân thầm mắng chính mình như vậy, sau đó vội vàng xóa đi hình bóng của Lâm Dĩnh Nhi. Lần này hắn về thành phố Giang Thị với cảm giác nuối tiếc nhất chính là không được gặp mặt Y Phong, nha đầu kia có thành tích cao thế nên đã được tòa án tỉnh Chiết Giang tiếp nhận làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, khi hắn về thành phố Giang Thị thì nàng đã được phái đến học tập ở thành phố Thượng Hải. Khi gọi điện thoại thì Y Phong nói bằng giọng tràn đầy thương cảm, làm hại hắn thiếu chút nữa đã ngồi máy bay đến Thượng Hải thăm nàng.



- Tút, tút, tút!



Máy nhắn tin vang lên, Vương Tử Quân tiện tay lấy máy nhắn tin của mình ra, sau đó thấy một dòng tin nhắn:



- Chủ tịch Vương, đến nông trang Thùy Liễu, tôi mời ngài ăn món cá.



Bên dưới tin nhắn là một cái tên, là Tiếu Tử Đông.



Vương Tử Quân nhìn tin nhắn và lắc đầu, bây giờ dù điện thoại di động đã được sử dụng khá nhiều, thế nhưng vấn đề quan trọng chính là sóng điện thoại, trong thành phố Giang Thị và huyện thành Lô Bắc thì không có vấn đề, thế nhưng những nơi khác rất khó có tín hiệu, vì vậy đại đa số thông tin đều được nhắn qua máy nhắn tin.



- Thần Bân, cậu biết nông trang Thùy Liễu không?



Vương Tử Quân đặt máy nhắn tin xuống, sau đó quay sang hỏi Thái Thần Bân.



- Biết khá rõ.



Thái Thần Bân vừa rồi còn khó xử vì câu hỏi của Vương Tử Quân, bây giờ hắn đã bình tĩnh trở lại, sau khi nghe thấy Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì vội vàng đáp lại.



- Vậy chúng ta đến nông trang Thùy Liễu, chủ tịch Tiếu đang chờ.



Vương Tử Quân khoát tay áo rồi khẽ nói.



Nông trang Thùy Liễu ở phía tây huyện Lô Bắc, là một đập nước, bây giờ được người ta nhận thầu nuôi cá. Ông chủ nhận thầu chỗ này có kỹ thuật khá cao, càng đáng khen chính là người này không phải chỉ có đầu óc nuôi thủy sản bình thường, mở cả dịch vụ câu cá, ăn uống, thỏa mãn nhu cầu của thực khách.



Vương Tử Quân dù chưa đến chỗ này, thế nhưng đám cán bộ trong huyện thành thật sự rất thích phong cách nơi đây, mỗi khi nhàn hạ thường đến câu cá, sau đó để cho ông chủ làm cho vài món cá đầy hương vị thơm ngon, có thể nói là cực kỳ thích ý và tiêu sái.



Nửa giờ sau xe của Vương Tử Quân chạy đến địa điểm nghỉ ngơi có chút danh tiếng ở huyện Lô Bắc, thư ký Tiểu Trịnh đi theo Tiếu Tử Đông đã sớm nghênh đón ngoài cửa, vừa thấy Vương Tử Quân đi đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón.



Vương Tử Quân cười cười vỗ vai của Tiểu Trịnh, trong miệng nói Tiểu Trịnh rất có tinh thần. Thư ký Trịnh tuy bị Vương Tử Quân gọi là Tiểu Trịnh nhưng nếu bàn về độ tuổi thì thậm chí còn nhiều hơn cả chủ tịch Vương, nhưng lúc này hắn đối mặt với gương mặt tươi cười của chủ tịch Vương, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác ấm áp và vui sướng.



- Chủ tịch Vương, anh đến rất nhanh, tôi còn nghĩ sẽ câu hai con cá để cùng anh nhắm rượu, bây giờ xem ra đành phải cố gắng dưới sự chỉ đạo của anh rồi.



Tiếu Tử Đông đang đứng bên cạnh đập nước, khi thấy Vương Tử Quân đến thì thả con cá vừa câu xuống rồi cười mỉm nói.



Vương Tử Quân nhìn Tiếu Tử Đông với một bộ đồ trắng và mái tóc được vuốt keo bóng mượt, hắn cũng tươi cười tiến lên chào đón, trong miệng càng thân mật nói:



- Anh Tiếu, anh nói như vậy cũng không được, những địa điểm tốt thế này thì anh cũng nên giới thiệu cho tôi, để cho tôi câu thêm được nhiều cá.



Tuy ngoài miệng Vương Tử Quân oán trách nhưng Tiếu Tử Đông vẫn nghe rất thoải mái, chủ tịch Vương có thể dùng giọng điệu thế này để nói với mình, chứng tỏ đã không xem mình là người ngoài, nói rõ quan hệ của hai người đang ngày càng gắn bó mật thiết.



- Chủ tịch đại nhân, tôi biết sai rồi, mong anh cho tôi một cơ hội sửa sai. Tôi đã chuẩn bị sẵn cần câu, chỉ chờ ngài ra tay mà thôi.



Tiếu Tử Đông cười hì hì, sau đó cùng Vương Tử Quân đi về phía đập nước.



Lúc này tuy mặt trời đã lên cao, nhiệt độ không thấp, thế nhưng đứng bên cạnh mép nước lấp lánh ánh nắng, một luồng khí lạnh từ bên dưới truyền lên làm con người cảm thấy rất thoải mái. Càng tốt hơn chính là địa điểm thả câu có một cây liễu lớn tỏa bóng mát rượu, che chắn tất cả ánh nắng, thật sự là một nơi tiêu khiển rất tốt.



Vương Tử Quân không tính là một người giỏi câu cá, thế nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy ngoài đường, hắn tiện tay vung cần, sau đó tự cấp cho chính mình một vị trí buông câu thoải mái.




Khi hai người trò chuyện thì Tôn Hạ Châu khẽ đưa trà đến, dưới tình huống bình thường, khi lãnh đạo thảo luận thì hắn rót nước xong sẽ chủ động tránh đi. Nhưng hôm nay hắn lại mở miệng chen vào:



- Chủ tịch Vương, bây giờ cả huyện ủy đều đã biết tin an phản đối với ý kiến của bí thư Dương, còn có người nói hai vị lãnh đạo sẽ quyết chiến với nhau ở hội nghị thường ủy.



Trong lòng Vương Tử Quân khẽ động, dù không có chuyện tin tức được giữ kín, thế nhưng tốc độ phát tán của tin tức lần này hình như có hơi nhanh.



- Xem ra bí thư Dương đang có những toan tính không nhỏ.



Đỗ Tự Cường khẽ cười, lão nâng ly sứ trắng ở bên cạnh lên uống một ngụm trà, sau đó thản nhiên nói:



- Chủ tịch Vương, trà của anh ở chỗ này hình như cũng không quá ngon thì phải.



- Đó là tất nhiên, nếu anh muốn uống trà ngon thì phải đến chỗ của bí thư Dương, nghe nói ly đằng long đã từng được hoàng đế dùng qua.



Vương Tử Quân cảm thấy rất thả lỏng, hắn thuận miệng nói lời chọc ghẹo Đỗ Tự Cường.



Đỗ Tự Cường chỉ cười ha hả mà không nói gì thêm, lúc này Tôn Hạ Châu đang chuẩn bị lui ra ngoài cũng cười xì một tiếng.



- Chủ tịch Vương, bí thư Đỗ, không phải tôi cố ý, chỉ là nghĩ đến một câu chuyện vui, thế là không nhịn được phải phì cười.



Dù rất được Vương Tử Quân tin dùng và tán thưởng thế nhưng Tôn Hạ Châu vẫn mở miệng rất chú ý.



- Có chuyện gì?



Vương Tử Quân biết rất rõ về phong cách làm việc và làm người của Tôn Hạ Châu, người này gần đây rất chú ý bồi dưỡng cách đối nhân xử thế, lúc này lại cười khó kìm giữ như vậy, điều này lập tức làm cho Vương Tử Quân chú ý.



- Chủ tịch Vương, hai ngày trước có vài cán sự của khối chính quyền bàn luận với nhau về chiếc ly sứ long đằng của bí thư Dương, có một người nói cái ly này rất quý, đã từng được hoàng đế Đồng Trì sử dụng, là bảo vật của bảo vật. Nếu như đưa chiếc ly kia ra đấu giá, như vậy chắc chắn sẽ được một món tiền lớn.



Tôn Hạ Châu thấy Vương Tử Quân có hứng thú thì sao không mở miệng biểu diễn một phen?



- Khi mọi người định giá thì tên kia còn nói cái ly được hoàng đế dùng để uống nước hằng ngày sẽ không thể không nhiễm một chút long khí. Nhưng người này còn chưa nói dứt lời, một vị cán sự ma mãnh có quan hệ không tốt với hắn không biết suy nghĩ thế nào mà nói hoàng đế Đồng Trì trước kia chết vì bệnh giang mai, vật kia biết đâu sẽ là trung gian lây bệnh, mỗi ngày dùng nó uống nước, biết đâu sẽ để lại nhiều virus nguy hại?



Vương Tử Quân và Đỗ Tự Cường nghe xong những lời tự thuật của Tôn Hạ Châu thì ngây người ra một lúc, sau đó cả hai cùng cười ha hả, mà Đỗ Tự Cường thiếu chút nữa đã phải phun nước trà từ trong miệng ra ngoài.



- Hạ Châu, những lời này cũng không dễ nghe, sau này cậu cần phải chú ý, cũng không thể nói bừa ra ngoài, hiểu không?



Vương Tử Quân áp ché cảm giác vui vẻ, hắn dùng giọng đầy thiện ý nói với Tôn Hạ Châu.



- Vâng, chủ tịch Vương, tôi biết rõ điều này.



Tôn Hạ Châu khẽ gật đầu, sau đó hắn lại nói tiếp:



- Nhưng này chủ tịch Vương, chuyện này có nhiều người biết, bây giờ biến thành một câu truyện cười được truyền khắp huyện thành.



- À, tôi mặc kệ người ta nói như thế nào, tôi chỉ yêu cầu chính cậu không nói ra là được.



Vương Tử Quân phất tay rồi khẽ lên tiếng.



Tôn Hạ Châu khẽ gật đầu rồi lui ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Đỗ Tự Cường.



Đỗ Tự Cường khẽ đặt ly sứ xuống, lão ho khan một tiếng rồi nói:



- Đúng là trong một cánh rừng thì chim gì cũng có, anh nói xem người kia nghĩ như thế nào mà không chuyện gì không thể làm, ngay cả những câu nói như vậy cũng có thể nghĩ ra được, ha ha...



Đỗ Tự Cường dù phê bình những người phát ra tin tức kia, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy phó bí thư Đỗ thật sự muốn khích lệ những lời nói miên man không đúng của đám người kia. Sau khi Dương Quân Tài đến nhận chức thì không tỏ ra tốt đẹp vui vẻ gì với những phần tử ủng hộ Vương Tử Quân như Đỗ Tự Cường, tuy không làm gì được nhau nhưng trên những chuyện nhỏ nhặt thường đứng trong tối hoặc ngoài sáng để vung tay cản lại, điều này làm cho Đỗ Tự Cường có chút căm tức.



- Chúng ta cùng uống trà, chuyện của người ta cũng để mặc cho người ta xử lý.



Vương Tử Quân đặt ly trà xuống rồi nói.



- Chủ tịch Vương, những ngày qua Lưu Truyền Pháp và Trần Lộ Dao hoạt động quá bận rộn, lúc này đối phương đồng ý đưa lên hội nghị thường ủy để cho ra quyết định, biết đâu sẽ có thủ đoạn gì đó, anh cũng nên cẩn thận một chút.



Đỗ Tự Cường dù sao cũng là người lăn lộn trong thể chế nhiều năm, lúc này cũng nghe được có hương vị không đúng.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:



- Trước mắt chúng ta tuy lấy việc phát triển kinh tế làm trung tâm, thế nhưng vấn đề bảo đảm ổn định trị an xã hội lại là đảm bảo cho sự phát triển kinh tế, dân tâm ổn định thì thiên hạ mới an bình. Huyện chúng ta năm nay dựa vào cầu đường An Lô mà kinh tế sắp phát triển, càng là lúc này thì khối công tác tư pháp càng có những yêu cầu mới, điều này yêu cầu anh quan tâm nhiều hơn.



- Điều này tôi biết rõ, tôi đã yêu cầu các thôn xóm cứ mỗi tháng phải có báo cáo về những nhân tố không ổn định của mình, nhanh chóng sửa trị bất kỳ hành vi nào xuất hiện.



Đỗ Tự Cường nói đến công tác thì vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần.



- À, bí thư Đỗ, tôi an tâm với công tác của anh. Đúng rồi, tôi nghe nói xã Hoa Sơn làm rất tốt công tác bảo đảm trị an xã hội, anh nên đến xem xét, chúng ta nên coi trọng những nơi hoàn thành và thậm chí là làm tốt hơn công tác được giao.



Vương Tử Quân khẽ ngẩng đầu rồi trầm giọng nói.



Đỗ Tự Cường nghe thấy ba chữ xã Hoa Sơn thì chợt nhớ đến một tin tức quan trọng, trước kia phó chủ tịch Trần Tiến Đường chính là bí thư đảng ủy xã Hoa Sơn, sau đó mới được đề bạt lên.



Đỗ Tự Cường tất nhiên sẽ hiểu ra vấn đề, lão gật đầu thật mạnh, cũng không nói thêm lời nào.