Bí Thư Trùng Sinh

Chương 299 : Phục tùng như lừa

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Nụ cười trên mặt Dương Quân Tài càng thêm sáng lạn, lúc này hắn giống như một người đang nhận được niềm vui tột đỉnh, tràn đầy sung sướng vì sự phản đối của Vương Tử Quân. Dù hắn biết ý kiến của Vương Tử Quân là rất đúng, thế nhưng càng là lời đề nghị đúng thì đối với hắn càng có ý nghĩa khác biệt.



Quan uy của lãnh đạo ở chỗ nào? Cũng không phải anh nói đúng thủ hạ nghe, mà rõ ràng anh chỉ hươu bảo ngựa, chỉ trâu bảo dê thì đám thuộc hạ cũng phải gật đầu khen đúng như gà mổ thóc, sẽ liên tục cảm thán những lời nói của anh là rất đúng, như vậy mới là quan uy, mới có cảm giác thành tựu.



Lúc này đây điều mà Dương Quân Tài cần chính là muốn Vương Tử Quân khuếch trương những gì có hại trên hội nghị, như vậy sau đó mình sẽ lên tiếng từ chối ý kiến đúng đắn đó, điều này rõ ràng sẽ là một đả kích rất lớn với Vương Tử Quân, càng có ý nghĩa.



Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Dương Quân Tài đưa mắt sang nhìn Trần Lộ Dao, hắn phát hiện ra gương mặt mừng rỡ của minh hữu, thế là tư tưởng nắm chắc phần thắng cũng yên tâm hơn.



- Chủ tịch Vương nói cũng không phải không đúng, nhưng bây giờ thời gian không chờ đợi chúng ta, chủ tịch Tề xuống kiểm tra, điều này có liên quan đến hình tượng của cả huyện Lô Bắc, thậm chí là của cả thành phố An Dịch. Tôi cảm thấy ý kiến của chủ tịch Tiến Đường là rất tốt, làm đẹp phố phường, nói ra thì những cửa hàng kia mới thật sự được lợi, bọn họ chỉ bỏ ra chút tài lực mà thôi, nhưng chúng ta sẽ giải thích cho bọn họ biết ý nghĩa của sự đầu tư lần này. Bọn họ chỉ đầu tư một lần mà được lợi cả đời, có thể tăng thêm chút tác dụng thúc đẩy sự phát triển kinh tế của toàn huyện. Tôi cảm thấy đối với phương án này thì vào đúng thời điểm chúng ta nên áp dụng một vài thủ đoạn hành chính cưỡng chế, nhanh chóng mở rộng quyết sách của huyện ủy xuống bên dưới.



Dương Quân Tài biểu hiện quan điểm của mình xong thì cười ha hả nói:



- Hiện nay huyện ủy mỗi lần cho ra một quyết sách thường không thể vì một vài lãnh đạo chủ yếu nóng đầu lên mà vung tay chỉ định. Nếu chúng ta đã mở hội nghị để nghiên cứu về phương án này, như vậy chúng ta sẽ phát triển tinh thần dân chủ, tôi dù là bí thư, nhưng lúc này tôi cũng nói rõ ràng, ý kiến của tôi chỉ đại biểu cho quan điểm của cá nhân tôi, còn chuyện này được áp dụng thế nào, tôi cảm thấy chúng ta nên áp dụng phương án biểu quyết dân chủ thì hay hơn.



Hàn Minh Khải lúc này cũng rất do dự, trong lòng hắn hiểu rất rõ, Dương Quân Tài dù nói hiên ngang lẫm liệt nhưng đây thực tế chính là biểu hiện của tiểu nhân xấu xa: Đối phương muốn ép Vương Tử Quân vào góc tường, muốn thông qua sự bày tỏ thái độ rõ ràng của các vị thường ủy để xem mỗi người sẽ đứng về bên nào, tất nhiên, điều này cũng chứng minh hắn mới là lãnh đạo toàn quyền ở huyện Lô Bắc.



Chính mình nên làm gì bây giờ? Dưới thế khó xử, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu của Hàn Minh Khải.



Cũng giống như Hàn Minh Khải, có không ít người do dự, đó là nên đến hay không đến? Nhưng chỉ sau khoảnh khắc không yên, Tả Minh Phương và Tân Quân Tắc gần đây thường bảo trì thái đội trung lập đã có quyết đoán của mình.



- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Dương, tuy lời đề nghị của chủ tịch Vương rất đúng đắn, thế nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, nên lấy đại cục làm trọng. Chủ tịch Tiến Đường rất có kinh nghiệm ở phương diện này, xã Hoa Sơn của bọn họ đã làm rất tốt, tôi cảm thấy hạng mục này nên giao cho chủ tịch Tiến Đường thì hay nhất, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để chứng thực, bảo đảm nửa tháng sau huyện Lô Bắc chúng ta sẽ có biến đổi rõ rệt.



Trần Lộ Dao nâng ly trà của mình lên uống một ngụm, sau đó mỉm cười nói.



Nắm chắc thắng lợi trong tay, từ sau khi Trần Lộ Dao đi vào huyện Lô Bắc thì đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy, mà cảm giác này càng làm cho hắn vui sướng từ tận đáy lòng.



Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, chính mình luôn có khát khao chiến thắng, đây chính là một chuyện vô cùng sảng khoái. Hơn nữa thắng lợi lần này sẽ càng khai sáng ra một dòng lịch sử có liên quan đến chính mình.



Trần Lộ Dao là một phó bí thư làm công tác chính trị, thái đội của hắn rất nặng. Trần Tiến Đường nghe bí thư Trần Lộ Dao nói về chiến tích của mình ở xã Hoa Sơn thì trong lòng càng vui sướng. Hơn nữa Trần Lộ Dao đã đề nghị mình tiếp nhận hạng mục này, điều đó sẽ làm cho Dương Quân Tài cực kỳ coi trọng, chính mình sẽ thuận lợi có được một cơ hội, sẽ được tiếp xúc nhiều hơn với vị lãnh đạo chúa tể ở huyện Lô Bắc.



Dựa vào thủ đoạn của Trần Tiến Đường, muốn làm tốt mối quan hệ với bí thư Dương thì không có gì là khó khăn, nếu như có thể thừa cơ hội lần này để làm tốt quan hệ với Dương Quân Tài, đây chẳng phải là nền móng cho sự phát triển mạnh mẽ của mình trong tương lai sao?



Nghe nói bí thư Dương là một người có hậu trường gia đình cực mạnh, biết đâu một ngày nào đó Trần Tiến Đường mình có thể nương vào cơn gió đông này để tiến lên như diều gặp gió, tiến lên tận trời xanh. Một vài ý nghĩ kỳ quái vốn không nên xuất hiện vào bây giờ chợt lóe lên trong lòng Trần Tiến Đường, làm cho tâm tình vốn cực kỳ phấn khởi của Trần Tiến Đường sinh ra chút cảm giác bay lượn. xem tại TruyenFull.vn



- Tôi cảm thấy chúng ta cần tiến từng bước là hay hơn, bây giờ áp đặt như vậy sẽ là nuông chiều sinh hư, tuy nói bộ mặt đô thị cần đẹp hơn, nhưng nếu các hộ kinh doanh không hiểu, như vậy sẽ sinh ra nhân tố mất ổn định.



Vào thời điểm này Đỗ Tự Cường vẫn kiên định đứng bên cạnh Vương Tử Quân, tuy lão cảm thấy thế cục đã định, thế nhưng vẫn quyết đoán đứng sang hàng ngũ của chủ tịch Vương, hắn muốn dùng sự quyết đoán của mình để cho chủ tịch Vương một sự giúp đỡ to lớn.



- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.



Không đợi Tả Minh Phương mở miệng, Tiếu Tử Đông đã nói ra ý kiến của mình, lời nói của hắn ngắn gọn mà có lực, đại biểu cho ý nghĩ kiên định giúp đỡ Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn hai vị cán bộ trợ lực lớn nhất cho mình, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Minh hữu chính trị có thể đứng dưới tình huống sáng rực để bày tỏ ý nghĩ không rời xa chính mình, đây thật sự là không nhiều lắm.



Dương Quân Tài vẫn ngạo nghễ ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Lúc này hai người Đỗ Tự Cường lên tiếng giúp đỡ Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đó là thế vùng vẫy cuối cùng mà thôi, thế cục đã định, dù có vùng vẫy thế nào thì cũng chỉ là phí công vô dụng mà thôi.



Quả nhiên sau khi Lưu Truyền Pháp bày tỏ ý kiến của mình, trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc cũng bày tỏ ý kiến giúp đỡ. Tân Quân Tắc lên tiếng giúp đỡ Dương Quân Tài rõ ràng là một phiếu cực kỳ quan trọng xác định thế cục thất bại của Vương Tử Quân, dù sao thì trước kia Tân Quân Tắc có thái độ trung lập thường có thiên hướng về phía Vương Tử Quân, bây giờ lại bày tỏ thái độ rõ ràng như thế, càng đại biểu cho thái độ của một người thường đứng trung lập như Tả Minh Phương.



Ba phiếu phản đối, bốn phiếu giúp đỡ, lúc này người đáng tin với Vương Tử Quân chỉ còn miễn cưỡng một mình Hàn Minh Khải. Nhưng thái độ của Hàn Minh Khải lại có chút mơ hồ, lần này Dương Quân Tài rõ ràng là không phải, chưa nói đến vấn đề Tôn Quốc Lương sẽ lên tiếng đồng ý, sợ rằng chính Tả Minh Phương cũng sẽ phải quăng ra một phiếu giúp đỡ dưới quyền uy của lãnh đạo thị ủy.



Thắng lợi đã quá rõ ràng, Dương Quân Tài lúc này hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, để cho mình được hưởng thụ cảm giác thắng lọi vào lúc này.



- Trưởng phòng Hàn, anh nói ra ý kiến của mình đi, hành động lần này có liên quan đến sự phát triển sau này của huyện Lô Bắc, anh là một trưởng phòng tuyên truyền thì cũng cần phải cho ra ý kiến.



Dương Quân Tài nói ra từng chữ một, giọng điệu của hắn chợt vô thức học theo ngữ điệu nói chuyện của ông nội mình.



Sử dụng những lời nói của những người có quan hệ thân mật với ông nội của Dương Quân Tài như các chú các bác, trên người ông nội có một khí thế có thể làm cho người ta sinh ra sợ hãi một cách khó kiềm chế. Trước kia Dương Quân Tài không ít lần bắt chước theo kiểu cách của ông nội mình, thế nhưng lại không có cảm giác nào cả.


Trần Lộ Dao nghĩ đến kế hoạch hai ngày trước, thế là trên mặt chợt lóe lên hào quang.



Bốn chiếc xe con cộng thêm vài chiếc xe cảnh sát mở đường, đây chính là đội ngũ của huyện Lô Bắc ra vùng giáp ranh tiếp đón chủ tịch Tề Chính Hồng. Khi các vị lãnh đạo huyện xuống xe thì vẫn còn sớm nửa giờ, nhưng dưới sự dẫn dắt của bí thư Dương Quân Tài, các vị lãnh đạo bốn bộ ban ngành của huyện Lô Bắc vẫn phải nuối đuôi nhau đi ra.



Nếu so sánh với hai vị lãnh đạo trẻ tuổi là Dương Quân Tài và Vương Tử Quân, chủ tịch hội đồng nhân dân Tằng Nhất Khả và chủ tịch mặt trận tổ quốc Lưu Chấn Điền có vẻ già nua hơn nhiều. Hai người kia tuy đứng cùng hai vị lãnh đạo trẻ tuổi là Dương Quân Tài và Vương Tử Quân thì sinh ra chút cảm giác xấu hổ, thế nhưng cảm giác xấu hổ của bọn họ cũng nhanh chóng biến mất.



Vương Tử Quân và Tằng Nhất Khả đã hợp tác với nhau khá nhiều lần, quan hệ của hai bên trên cơ bản là rất mật thiết, nhưng dưới trường hợp thế này thì tất nhiên cũng không lên tiếng. Chủ tịch mặt trận tổ quốc Lưu Chấn Điền lại không có kiêng kỵ nhiều như vậy, lão đã từng là phó bí thư huyện ủy, tuy bây giờ đã lui về mặt trận tổ quốc, thế nhưng lão vẫn còn nhiều mối quan hệ ở huyện ủy, cũng vì những mối quan hệ của lão ở huyện ủy mà con trai là Lưu Mập mở quán Giáp Ngư Thôn mới có thể làm ăn tốt đẹp như vậy.



Con người sống trên đời nếu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con cháu, chủ tịch Lưu ôm nguyên tắc không dám đắc tội với hai vị lãnh đạo trẻ tuổi của huyện Lô Bắc. Nếu hai vị này đều không thể động vào, như vậy biện pháp tốt nhất cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy. Lão rất nhiệt tình với Vương Tử Quân và Dương Quân Tài, thế nhưng sự nhiệt tình này của lão lại làm cho Vương Tử Quân và Dương Quân Tài rơi vào những trường hợp dở khóc dở cười.



- Bí thư Dương, chủ tịch Vương, các anh xem chiếc xe của tôi kìa, như vậy còn có thể chạy được sao? Tuy nhìn từ bên ngoài thì thấy vẫn còn tốt, thế nhưng tôi đã dùng nó đi công tác sáu bảy năm, số lần hư hại đã quá nhiều rồi.



Chủ tịch Lưu lên tiếng rất khoa trương nhưng vẻ mặt lại thật sự kêu khổ, điều này làm cho Vương Tử Quân và Dương Quân Tài đều không thể nói nên lời. Quan hệ giữa hai người luôn không tốt, thế nhưng lại luôn sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, rất tỉnh táo.



- Chủ tịch Lưu, những chuyện này anh phải tìm đến chủ tịch Vương, trong tay tôi cũng không có tiền.



Dương Quân Tài cũng không muốn cùng Vương Tử Quân đối mặt với hai lão già sắp về vườn, thế cho nên nhanh chóng dùng đòn thái cực quyền, trực tiếp đá quả bóng sang cho Vương Tử Quân, đồng thời cũng dùng ánh mắt cầu phúc nhìn sang Vương Tử Quân.



Chủ tịch Lưu lại rất thích mở miệng nói ra những chuyện như thế này, sau khi Dương Quân Tài mở miệng thì lão nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân cười cười nói:



- Nhà có một cụ già thì thật sự như có một bảo vật, khối chính quyền chúng tôi lại nghèo khó, cũng không thể để cho chủ tịch Lưu đi lại đường xa được. Tôi thấy không bằng thế này, sau khi quay về thì anh đến báo danh cho các đồng chí trong văn phòng huyện ủy, sắp xếp một phòng làm việc ở khu thường ủy, tôi sẽ sắp xếp phòng tài chính mua xe cho anh, anh xem có được không?



Dương Quân Tài nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ người này thật sự là thiệt thòi gì cũng không chịu tiếp, ngay cả những lời khách sáo cũng nói ra hay như vậy, nhưng tất cả chỉ là nói nhảm, vấn đề lại đổ sang người mình.



Xe của Tằng Nhất Khả thật sự không tốt hơn xe của chủ tịch Lưu một chút nào, thế nhưng lão lại không lên tiếng. Chỉ cần chủ tịch Lưu được đổi xe, như vậy xe bên phía hội đồng nhân dân cũng sẽ thay đổi. Nhưng lão thấy việc đổi xe này có chút mơ hồ, hai vị bí thư và chủ tịch huyện thật sự như khỉ thành tinh, nếu để cho bọn họ đặc biệt xuất tiền ra mua xe cho mình vào thời điểm khó khăn như thế này thì rõ ràng là mơ ước viển vông.



Chủ tịch Lưu tất nhiên sẽ nghe ra hương vị từ chối trong lời nói đùn đẩy lẫn nhau của bí thư Dương và chủ tịch Vương, thế nhưng lão cũng không muốn đắc tội với hai vị lãnh đạo cường thế này. Năm xưa chủ tịch Lưu có thể vỗ bàn với Hầu Thiên Đông, thế nhưng khi đối mặt với hai vị cán bộ lãnh đạo này, lão lại không có gan trêu chọc.



Vì vậy dưới tâm lý như thế mà bốn người tiếp tục lên tiếng nói đùa vài câu, sau đó đã đến đúng thời gian, bốn người xếp thành hàng ven đường, cùng chờ chủ tịch Tề Chính Hồng đến.



Nói ra thì phía thành phố An Dịch nắm giữ hành trình của chủ tịch Tề đúng đến từng phút, trong khoảng thời gian mười phút, một chiếc xe cảnh sát mở còi chạy đến như bay trên đường An Lô, ngay sau chiếc xe cảnh sát này chính là một chiếc xe hai mươi bốn chỗ ngồi màu vàng.



Khi nhóm người Vương Tử Quân nhìn thấy chiếc xe cảnh sát thì giống như đối phương cũng nhìn thấy bọn họ, thế là chiếc xe cảnh sát chạy như bay bắt đầu giảm tốc độ, chiếc xe mở đường chậm rãi tiến đến trước mặt nhóm người Vương Tử Quân rất có kinh nghiệm, cuối cùng cũng dừng lại rất vững vàng.



Chiếc xe hai mươi bốn chỗ màu vàng cũng dừng lại, khi chiếc xe dừng lại thì một vị cán bộ hơn ba mươi tuổi nhanh chóng xuống xe. Người này mặc tây trang, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt rất khí thế và kiêu ngạo, nhưng khi đi đến trước mặt Dương Quân Tài thì dùng giọng cẩn trọng nói:



- Chào bí thư Dương, chủ tịch Tề mời anh lên xe.



Dương Quân Tài khẽ gật đầu với vị cán bộ hơn ba mươi tuổi này, sau đó cất bước đi về phía chiếc xe hai mươi bốn chỗ. Mà vị cán bộ kia chờ Dương Quân Tài lên xe thì cũng không có ý muốn nói chuyện với Vương Tử Quân, cũng đi theo lên xe.



Xe cảnh sát tiếp tục chạy đi như bay, chiếc xe màu vàng cũng chậm rãi lăn bánh. Vương Tử Quân nhìn vài chiếc xe chạy đi mà trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Tằng Nhất Khả và Lưu Chấn Điền rồi cười nói:



- Chúng ta đuổi theo bọn họ.



- Chủ tịch Vương, lãnh đạo tỉnh Sơn Nam bày ra cái giá quá cao.



Sau khi Vương Tử Quân lên xe thì Thái Thần Bân dùng giọng không cam lòng nói một câu.



Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Thái Thần Bân, hắn chỉ cười cười mà không nói gì, quan lớn hơn một cấp đã đè chết người, dưới tình huống này còn không phải người ta nói gì thì có thể làm nấy sao?



Xe cảnh sát chạy như bay, chỉ một lát sau đã đến ủy ban huyện. Nhóm người Trần Lộ Dao đã sớm chờ trước cổng, bọn họ xếp thành hàng nghênh đón chủ tịch Tề đến. Lúc này các nhân viên của đài truyền hình tỉnh Sơn Nam, nhật báo tỉnh Sơn Nam, đài truyền hình thành phố An Dịch, nhật báo An Dịch đều lao ra, bọn họ cầm đủ mọi loại thiết bị để chĩa về phía khoảng sân ủy ban huyện Lô Bắc.



Cửa chiếc xe màu vàng chậm rãi mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống bên dưới. Khoảnh khắc khi người đàn ông này bước xuống thì các loại máy chụp ảnh lóe lên ánh đèn, nhưng điều này không phải là quan trọng nhất, bọn họ coi trọng nhất chính là người đứng bên cạnh người đàn ông kia.



Bên trái người đàn ông cao lớn này chính là chủ tịch thành phố An Dịch là Lý Dật Phong, đứng bên phải chính là bí thư huyện ủy Lô Bắc là Dương Quân Tài. Lúc này Dương Quân Tài khẽ vỗ tay, biểu hiện vô cùng khiêm tốn, thế nhưng vào thời điểm nay hắn mới chính là ngôi sao chói sáng nhất.