Bí Thư Trùng Sinh

Chương 306 : Cứng thì dễ gãy

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Vương Tử Quân trả lời làm cho Trịnh Đông Phương bên kia chợt rơi vào trầm mặc, nửa phút sau Trịnh Đông Phương mới tiếp tục lên tiếng:



- Như vậy thì quá tốt, Tử Quân, hai ngày nữa không có việc gì thì đến thành phố tìm tôi, chỗ này của tôi còn một chai rượu Xá Đắc, chúng ta cùng uống cho vui.



Trịnh Đông Phương nói đến hai chữ Xá Đắc thì giọng điệu đề cao hơn một chút, Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ ý nghĩa của hai chữ này, nó có nghĩa là cam lòng, hắn biết bí thư Trịnh đang ám chỉ mình, cam lòng và cam lòng, có bỏ mới có được.



Bỏ cái gì, được cái gì? Trịnh Đông Phương không nói rõ điều này, nhưng có rất nhiều chuyện lãnh đạo không cần nói ra khỏi miệng. Ý nghĩa lời nói của Trịnh Đông Phương đã biểu đạt quá rõ ràng, thân ở trong quan trường thì ít nhất cũng phải có lực cảm ngộ, anh phải làm sao lĩnh hội được ý nghĩ của lãnh đạo trong những lời nói hàm hồ, như vậy mới xem như là hợp cách.



Trong huyện Lô Bắc thì Trịnh Đông Phương xem Vương Tử Quân như một phần tử thuộc ô dù của mình, tuy quan hệ giữa hai người chưa tiến lên một bước thăng hoa, thế nhưng có rất nhiều lý niệm không mưu mà hợp, điều đó làm cho quan hệ giữa hai người liên tục ấm dần lên. Sự kiện lần này phát sinh, Vương Tử Quân tất nhiên phải suy xét đến thái độ của Trịnh Đông Phương, còn bây giờ thì mọi việc đã rõ ràng, thái độ của Trịnh Đông Phương cũng không có gì quá khó khăn.



Trịnh Đông Phương là một vị bí thư một thành phố cấp phó bộ, lúc này lão cũng không muốn là một cánh tay đối kháng với Tề Chính Hồng, vì thế mới cho ra một lời đề nghị "cam lòng" với Vương Tử Quân. Dù sao thì trong mắt của hắn, một Tiếu Tử Đông dù có cũng như không, còn chưa đến mức để cho lão phải đưa mắt nhìn, căn bản là một trời một vực khi so sánh với thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh là Tề Chính Hồng.



Thái độ của Trịnh Đông Phương cũng nói rõ cho Vương Tử Quân biết thị ủy sẽ căn bản khó thể nào thông qua kết quả báo cáo của huyện Lô Bắc, nhưng Trịnh Đông Phương nói như vậy, đợi đến khi trong tỉnh phái tổ điều tra đến, chắc chắn sẽ làm bùng sóng trong huyện Lô Bắc.



Áp lực của Tiếu Tử Đông cũng chính là áp lực của Vương Tử Quân, hắn kẹp điếu thuốc trong tay, không phát hiện ra đã cháy gần tàn. Hắn nhìn ba chữ Tề Chính Hồng không biết đã viết lên tờ giấy bên dưới từ khi nào, một hào khí cuồn cuộn chợt bốc lên trong lòng hắn.



Từ xưa đường lên Hoa Sơn đã không dễ dàng, nếu không không thể nào xuống được nữa thì cũng chỉ có thể đi lên, dù hành động này có mạo hiểm thì ít nhất cũng mạnh hơn so với tình huống bị người ta xỏ mũi dẫn đi. Vương Tử Quân chợt có quyết định sau khoảnh khắc, hắn nhấc bút xóa ba chữ Tề Chính Hồng đi.



...



Thành phố Sơn Viên là tỉnh thành của tỉnh Sơn Nam, mức độ phồn hoa của Sơn Viên thật sự không kém thành phố Giang Thị, ánh mặt trời sáng sớm giống như đang mơn man đánh thức cả thành phố dậy sau giấc ngủ dài.



Vương Tử Quân đã đến trung tâm quyền lực của tỉnh Sơn Nam này vào tối qua, hắn đã suy nghĩ thật kỹ, sau đó mới chạy thẳng đến thành phố Sơn Viên. Hắn thấy chuyện này cần phải giải quyết cho rõ ràng, mở chuông cần tìm người buộc chuông, căn nguyên của vấn đề nằm ở trên người Tề Chính Hồng.



- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đến chỗ nào?



Tuy Vương Tử Quân đã sắp xếp cho Thái Thần Bân nghỉ ngơi trong nhà khách, thế nhưng mới sáng sớm thì Thái Thần Bân đã đi theo Vương Tử Quân đến ăn súp thịt dê thơm ngon thuần khiết trong một con hẻm nhỏ. Sau khi nhìn bộ dạng tản bộ không chút vội vàng của Vương Tử Quân, Thái Thần Bân không nhịn được phải hỏi.



- Đi đến chợ đồ cổ.



Vương Tử Quân vừa đi về phía trước vừa nói, chung quanh là không gian ồn ào rộn rã của phố thị buổi sáng sớm.



- Đi đến chợ đồ cổ? Đến làm gì?



Thái Thần Bân thật sự có chút khó hiểu, nhưng hắn có một điểm tốt chính là biết cũng làm mà không biết cũng phải làm, hắn trước nay luôn nghe theo lời phân phó của Vương Tử Quân giống như nhận được thánh chỉ vậy.



Thái Thần Bân nhìn Vương Tử Quân đang chậm rãi đi về phía trước, hưans chợt nghĩ đến một vấn đề. Đó là chủ tịch Vương căn bản không hỏi người đi đường, cứ như vậy mà đi về phía trước, giống như chủ tịch rất quen thuộc với đường đi lối lại ở thành phố Sơn Viên này.



Chẳng lẽ chủ tịch Vương chính là người biết trước được tất cả? Trong đầu liên tục quay cuồng ý nghĩ như vậy, Thái Thần Bân suy tư một lúc, sau đó vội vang chạy theo Vương Tử Quân.



Đi được một trăm mét thì một chợ đồ cổ tranh hoa thú cưng chợt xuấ thiện trước mắt hai người, các loại hoa cỏ được bày bán, đủ mọi loại chim chóc, nơi đây rất náo nhiệt, còn có một nhà đặt một thùng thủy tỉnh lớn, cá lớn nhỏ bên trong bơi lượn rất tự tại.



Thái Thần Bân nhìn chủ tịch Vương Tử Quân cò kè mặc cả với tên chủ quán mà không khỏi trợn mắt há mồm, chủ tịch Vương là người trời sinh làm chuyện lớn, bây giờ không ngờ lại ra đây mua bán trả giá giống hệt như người thường.



Chủ tịch Vương đến thành phố Sơn Viên có lẽ là vì chuyện của chủ tịch Tiếu, bây giờ chủ tịch lại đến chợ đồ cổ, không phải là đến mua quà cáp đấy chứ? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Thái Thần Bân chợt cảm thấy tin tưởng vào phán đoán này của mình.



Thái Thần Bân thấy quà cáp lễ vật càng đắt thì sẽ càng tốt, nhưng khi thấy Vương Tử Quân cò kè mặc cả một lúc mới mua được một cặp vẹt bình thường, thế là hắn có chút nghi ngờ.



Cái này là quà cáp sao? Hai cặp vẹt giá cả chưa đến một trăm đồng, quà cáp như vậy thật sự khá khó coi. Nhưng những lời này Thái Thần Bân cũng chỉ có thể đặt trong lòng, hắn nhanh tay lẹ mắt tính tiền thay cho Vương Tử Quân, sau đó cũng cầm lấy hai con vẹt cho lãnh đạo.



- Nói chào buổi sáng đi.



Vương Tử Quân nhìn cặp vẹt trong tay của Thái Thần Bân, hắn khẽ nói. Nhưng đáng tiếc hai con vẹt này thuộc về loại cứng đầu khó khuất phục, vì bỏ ra khá ít tiền thế nên cũng không thèm nể mặt chủ tịch Vương.



Vương Tử Quân thấy hai con vẹt không lên tiếng thì không những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ hưng phấn, hắn nhìn sắc trời rồi quay sang nói với Thái Thần Bân:



- Thần Bân, chúng ta đến trại an dương của phân khu tỉnh Sơn Nam.



Thái Thần Bân đã khá quen thuộc bản đồ của thành phố Sơn Viên, nhưng hắn lần đầu tiên được nghe nhắc đến trại an dưỡng của phân khu Sơn Nam. Nhưng hắn cũng không có cơ hội để lên tiếng hỏi, Vương Tử Quân đã cất bước đi về phía đậu xe.



Cũng may là Vương Tử Quân biết đường, thế nên Thái Thần Bân cũng không cảm thấy xấu hổ. Dưới sự chỉ dẫn của Vương Tử Quân, xe bẻ cua vài lần, một khu vườn rậm rạp xanh mướt chợt xuất hiện trước mặt Thái Thần Bân.



Trại an dưỡng của phân khu tỉnh Sơn Nam tuy nhỏ nhưng cũng có hai viên cảnh sát quân sự đứng ngay cổng, Thái Thần Bân vừa chạy xe đến cổng đã bị hai vị cảnh sát chặn lại.



- Tôi đi tìm ông Trương ở nhà số ba.



Vương Tử Quân xuống xe rồi cười nói với đám cảnh sát quân sự.



Đám cảnh sát quân sự căn bản không thích chiếc xe cùi của Vương Tử Quân, người đến đây luôn là học giả uyên thâm, không ai là người không có lai lịch, nơi này há là chốn đám người bình thường có thể đến? Xe tượng trưng cho thân phận của khách, bình thường khách đến đây cấp bậc thấp nhất cũng là Audi, bây giờ lại là một chiếc Santana quá xấu, thế là hai viên cảnh sát cũng sinh ra cảm giác coi thường.



- Thật xin lỗi, xin hỏi anh có hẹn trước không? Nếu có hẹn trước thì chúng tôi mới có thể cho anh vào.



Viên cảnh sát quân sự quét mắt nhìn Vương Tử Quân, nói từng chữ từng chữ rồi dừng lại.



Vương Tử Quân gãi gãi đầu, dĩ vãng hắn theo chân người lớn trong nhà đến đây thì nào cần phải hẹn ước? Nhưng bây giờ người ta lại bắt phải có hẹn trước, hắn thật sự không thể xông vào làm liều được. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn nhanh chóng lấy ra một quyển sổ điện thoại.


- Ông, Vương gia mong ngài quan tâm đến Vương Tử Quân, ngài cũng không thể để cậu ấy đụng đầu vào tường chứ?



Không chờ Trương Thiên Tâm mở miệng, Trương Lộ Giai đã vội vàng hỏi. Lúc này cặp mắt như làn thu thủy của nàng giống như còn mang theo vài phần cấp bách.



Trương lão gia tử dùng ánh mắt khác thường nhìn qua đứa cháu của mình, sau đó ông thu hồi ánh mắt nói:



- Cho thanh niên đụng đầu vào tường thì cũng là vì tốt cho hắn, nhưng này Thiên Tâm, Tử Quân là người làm đại sự, các người từ nhỏ đã chơi đùa với nhau, bây giờ cần giữ liên lạc nhiều hơn, sau này sẽ có nhiều chỗ tốt cho cháu.



Vương Tử Quân cũng không nghe được những lời cảm khái của Trương lão gia tử, hắn chờ đến hai giờ bốn mươi thì đến chờ ở bên ngoài phòng làm việc của Tề Chính Hồng.



Vương Tử Quân ngồi trên ghế trong phòng khách với biểu hiện cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng lại bùng sóng, hắn nghĩ đến tình huống gặp mặt Trương lão gia tử, trong lòng càng thầm suy đoán về những câu nói của Trương lão gia tử. Tất nhiên hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Trương lão gia tử, mà hắn cũng cố gắng kiên trì ý nghĩ của mình.



Đây là một lần Vương Tử Quân mạo hiểm gặp mặt Tề Chính Hồng, nhưng hắn nhất định phải làm. Dù là lấy hạt dẻ ra khỏi lò lửa hay buông tay đánh cược một lần thì hắn nhất định phải làm tốt.



Cách vách phòng khách chính là phòng làm việc của Tề Chính Hồng, lúc này Tần Hồng Cẩm đang khẽ uống trà, nhưng hắn cũng không nghĩ đến Vương Tử Quân đang ngồi ở bên kia, hắn đang nghĩ về Trương lão gia tử là người đã lên tiếng hẹn ngày gặp mặt.



Sau khi xem xét lại một lượt thì trên mặt Tề Chính Hồng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, người thanh niên kia dù có chút thủ đoạn, thế nhưng lại quá ngây thơ ở phương diện đại cục, chẳng lẽ hắn cho rằng nhờ Trương lão gia tử đứng ra hẹn ước, như vậy chính mình sẽ nể mặt Trương lão gia tử sao?



- Chủ tịch Tề, đã đến đúng giờ.



Thư ký chú ý đi đến bên cạnh khẽ nói với Tề Chính Hồng.



Tề Chính Hồng khoát tay áo, hắn thản nhiên nói:



- Người đang nóng thì nên cho chút thời gian để nguội đi.



Tề Chính Hồng nói rồi tiếp tục xem xét văn kiện.



Khi Tề Chính Hồng xem xét văn kiện thì ánh mắt Vương Tử Quân cũng rơi lên chiếc đồng hồ trước mặt, hắn nghe một câu nói rằng chủ tịch Tề đang tạm thời nghe báo cáo của thư ký mà chỉ cười nhạt không tiếp lời, nhưng trong lòng lại có thêm vài phần coi thường Tề Chính Hồng.



Rõ ràng đối phương không quá phóng khoáng, những ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.



Nửa giờ trôi qua, Vương Tử Quân mới được thư ký đưa vào trong phòng làm việc của Tề Chính Hồng. Sau khi Vương Tử Quân đi vào thì Tề Chính Hồng vẫn yên lặng xem xét văn kiện, giống như căn bản không biết Vương Tử Quân đi vào.



Vương Tử Quân cũng biết ý nghĩ của Tề Chính Hồng, hắn tự định giá lại những gì mình cần phải làm, lúc này hắn cũng không tỏ ra bối rối, hắn cung kính và nở nụ cười nhàn nhạt ngồi ở bên kia, căn bản không có chút biểu hiện gì khác thường.



Tề Chính Hồng dù đang xem xét văn kiện thế nhưng dư quang khóe mắt vẫn không quên quan sát Vương Tử Quân, khi nhìn thấy bộ dạng bất động của đối phương, thế là chính mình chậm rãi mất đi tính nhẫn nại. Chút thủ đoạn này của hắn thì người làm lãnh đạo thường dùng, hơn nữa bình thường có chút tác dụng nhưng bây giờ xem ra thủ đoạn của mình khó dùng tốt, ngược lại sẽ là cho người thanh niên kia nghĩ mình không phóng khoáng.



- Chủ tịch Vương đến rồi đấy à? Uống trà nhé?



Tề Chính Hồng khẽ đặt văn kiện xuống, trên mặt là nụ cười hòa ái, làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy đó là một vị lãnh đạo dễ gần.



Vương Tử Quân vội vàng đứng lên nói:



- Cám ơn chủ tịch Tề, tôi vừa mới uống khá nhiều trà ở phòng khách, lúc này cũng không cần.



Tề Chính Hồng nhìn vẻ mặt trả lời bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn càng vứt bỏ tâm tư gây khó Vương Tử Quân ở những chuyện nhỏ nhặt, hắn nghĩ rằng mình nên dứt khoát và trực tiếp từ chối cho xong chuyện. Đối phương chỉ là một chủ tịch huyện nho nhỏ, căn bản không cần một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh như hắn phải hao tâm tổn trí làm gì cho mệt.



- Tiểu Vương, cậu muốn báo cáo công tác thì nên đến tìm bí thư Trịnh hoặc chủ tịch Lý, sao lại chạy đến đây tìm tôi?



Tề Chính Hồng nở nụ cười với Vương Tử Quân rồi dùng giọng ôn hòa nói.



Tề Chính Hồng tuy khách khí nhưng ý nghĩa lại đã quá rõ ràng, đó là Vương Tử Quân cậu không có tư cách báo cáo với tôi, không có chuyện gì thì tranh thủ cút đi.



Vương Tử Quân hiểu ý của Tề Chính Hồng, hắn khẽ cười một tiếng nói:



- Nói ra thì lần này đến báo cáo với chủ tịch Tề là vượt cấp, nhưng chủ tịch Tề gần đây rất quan tâm đến dân sinh, chuyện này lại có liên quan đến anh, nếu không đến báo cáo trực tiếp với anh, tôi thật sự cảm thấy không tốt cho lắm.



"Không tốt cho lắm?"



Tề Chính Hồng thầm cười lạnh một tiếng, ngày hôm qua hắn đã biết được quyết định của hội nghị thường ủy huyện Lô Bắc, đồng thời cũng áp chế cảm giác tức giận với Vương Tử Quân. Tuy hắn không đồng ý với cách thức của Dương Quân Tài, thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải trợ giúp Dương Quân Tài xong việc lần này.



- À, chỉ có vậy thôi sao?



Vẻ mặt Tề Chính Hồng vẫn không thay đổi, hắn khẽ nói.



- Chủ tịch Tề, sự việc đã qua điều tra, nguyên nhân là vì cục trưởng cục điện lực muốn nịnh hót với chủ tịch Tiếu nên phát sinh vấn đề, chủ tịch Tiếu thật sự không biết rõ sự kiện kia, nhưng huyện Lô Bắc chúng tôi cũng sẽ cho ra xử phạt cảnh cáo với anh ấy.



Vương Tử Quân cũng không giải thích nhiều, hắn bình tĩnh nói cho xong.



Tề Chính Hồng nhìn gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng thầm cảm thấy người này thật sự không chỉ mạnh hơn Dương Quân Tài một bậc, nhưng càng là như vậy thì hắn càng có tâm tư chèn ép người trẻ tuổi này. Dù sao thì hắn là người mà Dương Độ Lục đã cất nhắc lên, không thể không suy nghĩ cho Dương Quân Tài.



- Chủ tịch Vương, cậu cảm thấy kết quả như vậy sẽ làm cho người bên dưới phục tùng sao?



Tề Chính Hồng tuy vẫn tươi cười nhưng giọng điệu đã trở nên lạnh lẽo hơn.