Bí Thư Trùng Sinh

Chương 326 : Dê bò thành đàn, cây ăn quả thành rừng

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Xem ra chính mình còn phải học hỏi nhiều hơn, Lưu Truyền Pháp nhìn gương mặt đầy nụ cười của Lưu Truyền Pháp, trong lòng sinh ra cảm khái vô hạn.



- Bí thư Dương, đây là tấm bản đồ kế hoạch, là kết quả của hội nghị bí thư chi bộ toàn xã Hà Loan và được mọi người thông qua xác nhận.



Triệu Trung Trạch nói đến đây thì dùng ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn qua Dương Quân Tài, sau đó lại tỏ ra ngại ngùng giống như làm sai việc gì đó:



- Bí thư Dương, các thôn quá nhiệt tình, tuy tôi cảm thấy ngài sẽ khó xử, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi lòng chân thành trong công tác thúc đẩy phát triển xã Hà Loan. Kính xin bí thư có chút thiên hướng cho xã Hà Loan trong lúc phân phối chỉ tiêu, để cho phần kế hoạch này được thông qua.



- Anh đấy, cứ giở trò, nói đi, cần bao nhiêu?



Lúc này Dương Quân Tài thật sự rất có phong thái của lãnh đạo, Triệu Trung Trạch tuy lớn hơn hắn một hai chục tuổi, thế nhưng trong mắt hắn thì giống như một đứa bé mà thôi, bí thư Dương chính là trưởng bối của đứa bé như vậy.



- Xã chúng tôi chuẩn bị trồng hai mươi ngàn héc ta táo, nuôi ba mươi ngàn bò và sơn dương.



Triệu Trung Trạch càng nói càng hạ thấp âm thanh, thật sự giống như phạm vào sai lầm giác ngộ, chỉ sợ Dương Quân Tài không đồng ý.



Cao, người này quả nhiên là cao thủ, chưa nói đến phương diện khéo hiểu lòng người, nói năng lại rất chuẩn xác, làm cho Lưu Truyền Pháp không khỏi sinh ra cảm giác tâm phục khẩu phục. Triệu Trung Trạch này là cán bộ lãnh đạo dưới cơ sở, nhưng mình nếu so với người ta thì thật sự giống như gặp phải sư phụ, rõ ràng là đối phương đi đung nhịp đập của lãnh đạo, làm cho lãnh đạo thật sự thoải mái, người ta giống như không phải mang đến phiền toái cho lãnh đạo, tư thái như vậy thật sự quá tuyệt.



Bây giờ Dương Quân Tài cần nhất là thứ gì? Còn có người không chịu chứng thực và chấp hành kế hoạch 315 của hắn nữa sao? Triệu Trung Trạch làm như vậy chẳng khác nào Dương Quân Tài vừa mới cụp mắt, Triệu Trung Trạch người ta đã biết lãnh đạo buồn ngủ, thế là nhanh chóng chuẩn bị sẵn gối đầu, hơn nữa còn hầu hạ ân cần, còn hỏi xem lãnh đạo nằm nghỉ có thoải mái hay không.



Quả nhiên bí thư Dương khẽ gật đầu tràn đầy vui sướng, khuyến khích đồng chí Triệu Trung Trạch cần phải làm việc lớn gan, sau này hắn và huyện ủy sẽ làm hậu thuẫn kiên cố cho Triệu Trung Trạch.



- Bí thư Dương, có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm hơn rất nhiều, tôi quay về cũng có thể lớn tiếng nói tin tức tốt cho các vị thành viên đảng ủy và nhân dân trong xã, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn tất cả.



Triệu Trung Trạch cuối cùng cũng ngồi không yên, hắn vươn tay cuốn tấm bản đồ trên bàn, nhưng chẳng biết có phải là cố ý hay vì không cẩn thận, khi cuốn bản đồ lại để lộ ra một bức tranh ở bên dưới.



Dương Quân Tài nhìn thấy một thứ gì đó giống như bức tranh phong cảnh, hắn vươn tay ra tranh thủ thời gian nhìn cho kỹ, sau đó dùng giọng nghi hoặc hỏi:



- Anh Triệu, anh đến đây còn che giấu cái gì vậy? Mau cho tôi xem, đây là thứ gì?



Triệu Trung Trạch giả vờ tỏ ra có chút bất an, nhưng hắn vẫn để Dương Quân Tài cầm lấy bức tranh kia trải ra xem. Đó là một bức tranh vẽ một ngôi làng nhỏ, bốn phía là những vườn táo đầy trái chín, phía sườn núi bên kia lại có hàng đàn cừu trắng như mây trang điểm cho sườn núi vàng óng, bầy cừu đang lười biếng ăn cỏ, khung cảnh tất nhiên cực kỳ đồ sộ.



Mặt trời sáng sớm xuyên qua cành lá chiếu xuống đất làm cho ngôi làng giống như được phủ lên một luồng sáng dịu dàng, luồng sáng này không những trong trẻo, còn giống như tỏa ra mùi hương thoang thoảng.



Bức tranh có khói bếp lượn lờ, có cây cối hoa cỏ, dê bò thành đàn, vườn trái cây rộng lớn tỏa hương thơm, bức tranh này thật sự là một bản thuyết minh cực kỳ hùng hồn sinh động không nói nên lời cho kế hoạch 315. Nhìn bức tranh mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của đàn cừu, có thể cảm nhận được vị ngọt của táo, nếu nói một cách khách quan sẽ làm cho lòng người vui sướng, làm cho người ta rơi vào trạng thái mơ màng, chỉ cần mặc sức tưởng tượng thì sẽ làm cho tâm tình người ta cực kỳ sảng khoái.



- Bí thư Dương, tố chất của thôn dân chúng tôi không quá cao, ánh mắt cũng thiển cận, chỉ cần có chút của ăn là tỏ ra an tâm, có chút của để thì tự mãn, coi mảnh đất cằn nhà mình là cỏ cây cứu mạng. Tôi sợ nhân dân với tư tưởng tụt hậu sẽ không chịu tham gia kế hoạch của lãnh đạo, thế cho nên tôi mới làm ra bức tranh này để cho số nhân dân chỉ vì cái trước mắt không nghĩ đến lâu dài nhìn cho rõ ràng. Tôi cảm thấy chỉ cần dựa vào bức tranh mà giảng dạy, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều so với biện pháp cưỡng chế hành chính, sẽ không bao giờ trực quan và có sức thuyết phục như một bức tranh thế này. Anh nói xem, tôi làm như vậy có được hay không, có hiệu quả thực tế không?



Triệu Trung Trạch vừa chà xát tay vừa dùng giọng khiêm tốn thỉnh giáo Dương Quân Tài.



- Hay, bàn về công tác nông thôn thì anh Triệu thật sự mạnh hơn tôi rất nhiều.



Dương Quân Tài tán thưởng một tiếng từ tận đáy lòng, sau đó hắn cười lớn, âm thanh kéo dài không dứt, sau đó mới nói tiếp:



- Bức tranh này để lại cho tôi, chính anh nên đi làm một cái khác, tôi cũng không lấy không bức tranh của anh, hai hôm sau tôi sẽ cho anh niềm vui bất ngờ.



Gương mặt Triệu Trung Trạch chợt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại được che giấu bằng tâm cơ thâm trầm, hắn vội vàng cúi đầu và nói:



- Bí thư Dương, anh nói như vậy sao được, đừng nói là một bức tranh, dù là ngài muốn chính Triệu Trung Trạch này, tôi cũng không nói hai lời mà trực tiếp ném cho anh. Nếu có thể phục vụ cho lãnh đạo, dù là lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng cảm thấy vui lòng, đáng giá.



- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng, tôi cũng không bắt anh ở lại, nhanh chóng đến nhà ăn dùng cơm, sau đó hãy quay về.



Dương Quân Tài giống như cực kỳ động tình vì tình huống Triệu Trung Trạch bày tỏ sự trung tâm, hắn vỗ vai Triệu Trung Trạch rồi dùng giọng ân cần nói.



Triệu Trung Trạch thật sự cảm thấy muốn rơi nước mắt, hắn đi cũng rất vội vã, nhưng Lưu Truyền Pháp lại sinh ra cảm giác ghen tuông. Con bà nó, đối phương có công phu tâng bốc quá cao, chỉ là hai bức tranh mà có thể dùng tay không bắt sói, lừa gạt một vị phó chủ tịch huyện vào trong túi, cuộc mua bán này đâu phải chỉ là quá mức lợi nhuận?



- Truyền Pháp, anh thấy chưa, các vị lãnh đạo dưới cơ sở thật sự có có tâm tính công tác cực cao, bước chân của chúng ta phải làm sao nhanh thêm, chúng ta không thể để cho nhân dân huyện Lô Bắc tiếp tục chờ đợi được nữa.



Dương Quân Tài cầm lấy bức tranh phong cảnh mà Triệu Trung Trạch để lại, hắn dùng giọng hăng hái nói.



- Bí thư Dương, bây giờ tôi phải đến văn phòng huyện ủy để sửa lại văn kiện. Đúng rồi, bí thư Dương, nếu quần chúng đã nhiệt tình như vậy, chúng ta có nên mở rộng kế hoạch 315 này không?



Lưu Truyền Pháp tuy biết rất rõ vấn đề là thế nào, tình huống bên dưới chắc chắn sẽ không được tốt như những lời báo cáo của Triệu Trung Trạch, nhưng nếu muốn tranh chấp chuyện tình cảm với Triệu Trung Trạch, hắn cần phải nhanh chóng tiến lên theo đúng yêu cầu của Dương Quân Tài.



- Không được, chúng ta nếu đã sử dụng cái tên kia thì sẽ không sửa lại, điều cần thiết là mở rộng kế hoạch.



Dương Quân Tài khẽ ngẩng đầu lên, hắn quay sang nói với Lưu Truyền Pháp.



Lưu Truyền Pháp đồng ý một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc của Dương Quân Tài.



Dương Quân Tài nhìn bức tranh trước mặt, càng nhìn càng vui, hắn giống như mình đang đứng ở giữa huyện Lô Bắc mà bốn phía đang là cảnh tượng vào mùa thu hoạch.



- Vương Tử Quân, tôi cho anh xem, Dương Quân Tài tôi tuyệt đối không thua kém anh...



...



Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc, hắn cầm bút trầm tư, đã nửa giờ trôi qua mà hắn còn chưa đặt bút xuống viết được một chữ nào, còn chưa thể bày ra nội dung sơ lược của bài luận văn.



"Tâm thần không tập trung!"



Vương Tử Quân thầm cảm khái một tiếng, sau đó vung tay dọn dẹp đống giấy trên bàn. Thực tế cũng không trách được hắn, ai bảo hôm qua Tần Hồng Cẩm bắt máy bay đến thành phố Sơn Viên, hắn và nàng đã có một đêm quá điên cuồng.



Hai người Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đã lâu rồi chưa gặp nhau, Tần Hồng Cẩm định ở lại một tuần mới quay về. Nhưng không ngờ sau khi hai người ân ái điên cuồng như Ngưu Lang Chức Nữ gặp lại nhau, đang định đi dạo một vòng quanh tỉnh Sơn Nam thì bị một cuộc điện thoại quấy nhiễu. Hạng mục hệ điều hành Quân Thành cuối cùng đã được mở ra ở thị trường Âu Mỹ, cần một vị tổng giám đốc như Tần Hồng Cẩm đến xử lý công tác.



Nói đến cái tên của hệ điều hành Quân Thành thì thật sự cũng có vài vấn đề, đó là Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đã chuẩn bị cho nó một cái tên khá hay, nhưng Mạc Tiểu Bắc lại nhất quyết gọi nó là Quân Thành.



Vương Tử Quân thầm cảm thấy hỗ thẹn, Mạc Tiểu Bắc cũng không làm rõ sự việc mà giả vờ hồ đồ, cũng không có phân biệt. Kết quả là hệ điều hành kia được gọi là Quân Thành, nhưng công ty phần mềm máy tính Quân Thành và tập đoàn kinh doanh và đầu tư tài chính Quân Thành cũng có sự khác biệt.



Vương Tử Quân nghĩ đến bộ dạng cực kỳ tình cảm và vẻ lưu luyến của Tần Hồng Cẩm lúc ra đi, hắn nào có tâm tư ngồi đây bình tâm tĩnh khí để viết luận văn? Sau khi có nhiều kinh nghiệm và cơ hội thực chiến trên thương trường, lúc này Tần Hồng Cẩm càng có khí thế mạnh mẽ của một doanh nhân thành đạt. Dù khi đứng trước mặt người đàn ông của mình thì nàng luôn biểu hiện xinh đẹp động lòng người, nhưng tác phong sấm sét cũng lơ đãng xuất hiện, điều này làm cho Vương Tử Quân mẫn cảm ý thức được nàng đã thay đổi.



Vương Tử Quân buông luận văn, hắn thuận tay cầm một quyển tạp chí doanh nhân lên xem. Hắn nhìn người phụ nữ mặc một bộ trang phục công sở màu trắng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin trên ảnh bìa mà không khỏi nở nụ cười hiểu ý, còn những đánh giá của tờ báo với Tần Hồng Cẩm thì hắn căn bản không quan tâm.
- Thiên Tâm, tỉnh táo một chút, đừng xúc động.



Trương Thiên Tâm dùng sức muốn tránh khỏi sự trói buộc của Vương Tử Quân, nhưng lại bị Vương Tử Quân giữ chặt lấy tay. Trương Lộ Giai lúc này cũng nhanh chóng đi tới, cũng giữ chặt lấy tay của Trương Thiên Tâm.



La Xương Hào thấy Trương Thiên Tâm bị giữ lại thì trên mặt có chút thất vọng, lúc này có vài tên mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài đường, khi thấy bên trong không phát sinh vấn đề gì thì cũng nhanh chóng lui ra.



- Thời điểm giao hàng muộn nhất là tối mai, như vậy bây giờ các anh có thể đi.



Vương Tử Quân chờ Trương Thiên Tâm khôi phục lại vẻ bình tĩnh thì lạnh giọng nói với La Xương Hào.



- Tốt, trước tối mai thì trước tối mai, anh đây chờ thêm một chút cũng không là vấn đề.



La Xương Hào nói, ánh mắt rơi lên người Trương Thiên Tâm và Trương Lộ Giai:



- Thiên Tâm, tôi chờ nhận tivi từ cậu, dù thế nào thì năm xưa chị cậu từng chung chăn gối với anh, anh cũng từng là chồng chị cậu, nể tình chút nhân tình giữa chúng ta, cậu cũng đừng để anh phải đi tố cáo một cậu em vợ nhé.



Những tiếng cười lớn vang lên, La Xương Hào cùng người đàn ông gầy gò đi ra khỏi kho hàng. Lúc này hai con ngươi của Trương Thiên Tâm đã đỏ hồng, hắn thoát khỏi sự trói buộc của Trương Lộ Giai, nhưng khi ánh mắt rơi lên những chiếc tivi cũ, vẻ mặt chợt trở nên chán chường.



- Thiên Tâm, lúc này rốt cuộc là bồi thường bao nhiêu?



Trương Lộ Giai đi đến trước mặt Trương Thiên Tâm đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nàng khẽ hỏi.



- Chị, chị cũng đừng quan tâm, chuyện của em, sẽ do em xử lý.



Trương Thiên Tâm vừa nói vừa đấm mạnh xuống mặt đất;



- Dám chơi ông, cùng lắm thì cá chết lưới rách.



- Thiên Tâm, cậu tỉnh táo một chút, vấn đề này còn chưa đến mức như vậy, cũng đừng nói những lời ngốc nghếch.



Vương Tử Quân khẽ đi đến bên cạnh Trương Thiên Tâm, hắn trầm giọng nói.



Trương Thiên Tâm nhìn vẻ mặt vẫn trầm ổn như bình thường của Vương Tử Quân, một lúc lâu sau mới nói:



- Tôi vay hơn năm trăm ngàn để mua những thứ này, nhưng bây giờ biết đi đâu để tìm ra một ngàn chiếc tivi?



Một ngàn chiếc tivi vào thời điểm này là một số lượng không nhỏ, hơn nữa Trương Thiên Tâm đã đem tiền chất lên số tivi ở chỗ này, dù bây giờ có một ngàn chiếc tivi cũng không còn xu nào để thu vào tay. Hơn nữa bây giờ rất vội vàng, dù tìm khắp thành phố Sơn Viên cũng không cho ra được nhiều tivi như thế.



Trương Lộ Giai căn bản chưa từng tham gia kinh doanh, thế cho nên thật sự là vô kế khả thi, còn Trương Thiên Tâm thì càng rối loạn, đám người Oa Tử thì càng không dám nói một lời.



Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn mượn điện thoại gọi cho Tần Hồng Cẩm, bây giờ hắn cũng chỉ còn cách gọi điện cầu cứu Tần Hồng Cẩm mà thôi. Trương Thiên Tâm đã hoàn toàn rơi vào bẫy của La Xương Hào, muốn lật ngược thế cờ là rất khó.



- Alo, chồng à, nghĩ đến em rồi sao?



Điện thoại vang lên hai lượt chuông, Tần Hồng Cẩm ở bên kia đã dùng giọng mềm mại nói.



Vương Tử Quân đi ra khỏi kho hàng, hắn nói vài câu dỗ dành ngon ngọt với Tần Hồng Cẩm, sau đó nói rõ vấn đề của Trương Thiên Tâm. Tần Hồng Cẩm ở bên kia trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:



- Chồng, chuyện này muốn lật ngược lại thì hơi khó, dù sao thì khi cậu ấy mua vào không có chút giấy tờ gì cả.



- Nhưng muốn xử lý chuyện này thì không có gì lớn, xí nghiệp của chúng ta ở Việt Đông có sản xuất tivi, em cho người đưa đến một ngàn cái là được, đảm bảo sẽ không chậm trễ.



- À, cũng chỉ như vậy mà thôi.



Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn đột nhiên nói:



- Hồng Cẩm, sau khi đưa hàng đến thì đừng tiếp tục sản xuất kiểu dáng kia, đẩy mạnh sản xuất loại mới hơn tốt hơn, hơn nữa giá cả cũng phải hạ xuống.



Tần Hồng Cẩm cũng là người đầy kinh nghiệm kinh doanh, bây giờ nghe Vương Tử Quân phân phó thì hiểu rõ ý đồ, nàng cười cười nói:



- Chồng, anh thật sự không bao giờ chịu thiệt thòi, được rồi, em biết rồi.



Vì hai người Trương Lộ Giai còn trong kho hàng, vì vậy Vương Tử Quân cũng không nhiều lời mà cúp điện thoại. Hắn đi vào kho hàng, liếc mắt nhìn Trương Thiên Tâm, sau đó hắn khẽ nói:



- Trương Thiên Tâm, đã liên lạc tốt, ngày mai sẽ có một ngàn chiếc tivi được vận chuyển đến.



Trương Thiên Tâm chợt ngẩng đầu lên, hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói:



- Tử Quân, cậu cũng đừng gạt tôi, nhiều tivi như vậy cũng không dễ dàng thu gom được.



- Tôi có một người bạn có xí nghiệp sản xuất tivi.



Vương Tử Quân cười cười đi đến bên cạnh Trương Thiên Tâm rồi trầm giọng nói. xem tại TruyenFull.vn



Vương Tử Quân an ủi Trương Thiên Tâm thêm vài câu, sau đó hắn cười hì hì nói:



- Thiên Tâm, những chuyện buôn bán đông một chút tây một chút của cậu tuy nhìn qua cũng có chút lợi nhuận, thế nhưng trong mắt của tôi, cũng chỉ là chút tiền lời mà thôi.



Chút tiền lời? Trương Thiên Tâm thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại nói như vậy, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, thật sự tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe.



- Biết đâu cậu cảm thấy kinh doanh qua tay như vậy là nhanh có tiền lời, hơn nữa cũng không cần hao tâm tổn trí, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết phương thức này không có thị trường, cũng không thiếu nguy hiểm. Bạn của tôi chuẩn bị mở một cửa hàng điện đa dụng cực lớn ở thành phố Sơn Viên, cậu có hứng thú đầu tư không?



Cửa hàng điện gia dụng cực lớn? Trương Thiên Tâm trầm ngâm một chút rồi vỗ đầu nói:



- Tử Quân, chưa nói những thứ khác, cậu đã giúp tôi một ân nghĩa lớn, tôi dù thế nào cũng phải hoàn lễ, cậu yên tâm, tôi sẽ làm hạng mục này.



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trượng nghĩa của Trương Thiên Tâm thì cười cười mà không vạch trần, hắn biết vì sao Trương Thiên Tâm lại phải nói như vậy. Trương Thiên Tâm thấy hạng mục mở cửa hàng gia dụng như vậy thì lợi nhuận như ốc sên, căn bản không được nhiều tiền.



Sau khi thương lượng tốt sự việc, Vương Tử Quân kéo hai chị em Trương Thiên Tâm đi ăn một bữa, hắn biết rõ lúc này càng phải làm sao cho Trương Thiên Tâm buông lỏng và thoải mái.