Bí Thư Trùng Sinh

Chương 328 : Anh lừa dối, tôi chỉ có thể cho anh chết chìm

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


La Xương Hào là con trai của La Nhân Uy, thế cho nên tính cách của hắn thật sự rất có xu hướng phô trương và khí thế. Tuy hắn có hơi béo tốt và trắng trẻo, bộ dạng như heo Hà Lan, nhưng xem xét kỹ càng thì tướng mạo không là vấn đề, mày rậm mắt to sống mũi cao, trước nay lại sống an nhàn sung sướng, một cảm giác quý tộc chợt bùng phát từ trong khung xương.



La Xương Hào cũng không phải là một người chú trọng quan chức, hắn là kẻ sống vung tiền như rác ngoài xã hội, điều này rõ ràng là một công chức không thể nào thỏa mãn được. Chưa nói đến những thứ khác, ví dụ như bố của hắn là La Nhân Uy, tất nhiên những bộ quần áo hàng hiệu giá vài chục ngàn không đáng là gì với một vị lãnh đạo thành phố, nhưng những loại quần áo như thế lại không thích hợp cho La Nhân Uy, vì mặc vào sẽ sinh ra hoài nghi, là quan viên thì sao phải phô trương và lãng phí như vậy? Nếu làm không tốt sẽ bị người của ủy ban kỷ luật theo dõi, thế cho nên mỗi ngày chỉ mặc những bộ trang phục bình thường trong nước mà thôi.



Dù không nằm trong thể chế nhưng La Xương Hào là một cậu ấm, thân phận quá rõ ràng, dù đến nơi nào cũng là tiền hô hậu ủng, sao sáng quanh trăng, dù là trường hợp nào cũng đóng vai nhân vật chính. Lúc này hắn thấy tất cả mọi người đều thổi phồng Dương Quân Tài, hắn hận không thể móc trái tim sắt son của mình ra cho người ta xem, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu và không thoải mái. Nhưng nghĩ đến tình huống mình muốn có quan hệ tốt với Dương Quân Tài, dù trong lòng thật sự rất chua, thế nhưng hắn vẫn khắc chế, cố gắng biểu hiện hiền hòa.



- Ôi, các vị, chúng ta là những người cùng trên con thuyền lớn, huyện Lô Bắc của chúng tôi có ngày hôm nay cũng là vì sự coi trọng và giúp đỡ nhiệt tình chu đáo của chủ tịch Tề và các vị.



Dương Quân Tài khẽ cười, sau đó ánh mắt của hắn rơi lên mặt La Xương Hào:



- Xương Hào, thế nào, gần đây có gì không thuận lợi sao?



La Xương Hào nặng nề thở dài một cái, hắn nói:



- Vốn muốn xả giận, không ngờ lại bị một tên Vương Tử Quân làm cho rối loạn, hôm nay về nhà định nói vài câu để ông cụ ở nhà giúp đỡ, không ngờ tên kia là âm hồn không tiêu tan, viết ra một bài luận văn chó má gì đó, ông cụ ở nhà cầm lấy thứ đó để mắng tôi. Hừ, không phải chỉ là một bài luận văn chó má trong trường đảng sao? Ông đây là người không có hứng thú với ba trò chữ nghĩa đó, nếu ông có hứng thú, ông cũng sẽ viết vài bài để chơi đùa với nó.



Dương Quân Tài nghe thấy La Xương Hào nhắc đến Vương Tử Quân mà vẻ mặt có chút biến đổi, tuy hắn thông qua sự giúp đỡ của Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ để nắm chặ quyền lực của huyện Lô Bắc vào trong tay, thế nhưng khi càng tìm hiểu kỹ càng về huyện Lô Bắc, hắn càng cảm thấy lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc là thâm căn cố đế, cực kỳ sâu sắc. Nếu như không phải bố mình áp dụng nhiều phương án và bỏ ra cái giá lớn để đẩy Vương Tử Quân đi, chỉ sợ Dương Quân Tài hắn sẽ khó thể nào sống khá giả như lúc bây giờ ở huyện Lô Bắc, biết đâu đã bị người ta ngáng chân rơi rụng từ lâu rồi?



- Chủ tịch Tề cũng đã xem qua bài viết của Dương Quân Tài, tôi nghe nói chủ tịch Tề còn viết lời bình, nói rằng bài viết cực kỳ có trình độ.



Thư ký Dương Tiểu Mao của Tề Chính Hồng cũng khẽ lên tiếng. Truyện được copy tại Truyện FULL



- Cái gì mà trình độ? Theo tôi thấy thì đó chỉ là một bài văn không ra gì, đám học viên kia đến trường đảng học tập có khác gì đám học sinh đến trường? Không có việc gì thì vơ vội vài quyển tạp chí, liều mạng chắt lọc thông tin bên trong và cho ra một bài viết, như vậy không phải chỉ mất thời gian một bữa sáng sao?



La Xương Hào thật sự vừa căm ghét vừa thù hận với Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Dương Tiểu Mao nói như vậy thì trong lòng càng thêm căm tức.
Vương Tử Quân cũng có chút hiếu kỳ, hắn thậm chí đi trên đường và chú ý xem xét, không biết các cửa hàng có phải đồng loạt làm như vậy hay không. Điều làm cho hắn cảm thấy vui sướng chính là bây giờ các cửa hàng cũng không quá chú trọng đến giáng sinh, cũng không giống ngày sau người ta coi lễ giáng sinh là một ngày lễ lớn.



Vì tết nguyên đán đến gần thế nên chương trình học tập ở trường đảng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều, thậm chí có không ít học viên đã bắt đầu chuẩn bị tư tưởng nghỉ ngơi, càng có không ít người nhàm chán cầm lấy bút ghi vài tấm bưu thiếp giử cho bạn bè chúc ngày lễ vui vẻ. Trước kia những chuyện nhỏ nhặt như vậy đều là nhiệm vụ của thư ký, bây giờ thư ký không có ở bên cạnh, thế là đám lãnh đạo tham gia học tập ở trường đảng phải tự mình xử lý.



Vương Tử Quân cũng không thích thú gì với những tấm bưu thiếp in hình ngôi sao ca sĩ, nhưng hắn thích những tấm bưu thiếp có hình phong cảnh, hắn cũng chuẩn bị vài tấm để gửi đi.



Khi càng có kinh nghiệm tôi luyện quan trường thì Vương Tử Quân càng cảm thấy các mối quan hệ học viên trong trường đảng cũng là cực kỳ quan trọng, không thiếu những mối quan hệ cần đầu tư và kinh doanh trọng điểm. Một cái bưu thiếp không đáng bao tiền thế nhưng lại đại biểu cho tình cảm giữa người và người, hơn nữa mình gần đây nhận được khá nhiều bưu thiếp, nếu không tặng người ta thì cũng là không giữ lễ, dù không muốn thì hắn cũng phải theo số đông mà thôi.



Vương Tử Quân cầm một xấp bưu thiếp đi về phía phòng học, lúc này đám học viên đang tụm năm tụm bảy trò chuyện bàn tán gì đó, khi thấy hắn đi vào thì ánh mắt mọi người có chút khác thường. Một tên học viên bị đám người vây vào giữa, khi thấy đoàn người tách ra thì vẻ mặt có chút ngượng ngùng, ngẩng mặt lên thấy Vương Tử Quân thì không khỏi nở nụ cười xấu hổ. Vương Tử Quân thấy tình huống như vậy thì cho ra một kết luận, đó chính là đối phương đang nói xấu sau lưng mình.



"Chuyện gì xảy ra?"



Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân nhìn sang một học viên đứng gần mình nhất, đây là một vị trưởng phòng thủy lợi, lúc mình đi vào thì đối phương còn đang hăng say bàn luận, nhưng bây giờ đã ngồi nghiêm chỉnh trên bàn.



Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì đám học viên tụ tập bàn tán đã tản ra, sau đó tất cả đi về vị trí của mình. Lý Tùng Mai gần đây theo sát Vương Tử Quân cũng đang cố gắng đọc sách, căn bản không thèm nhìn về phía Vương Tử Quân.



- Các học viên, nói cho mọi người một tin tốt, vừa nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, bí thư Nhiếp sẽ đến thăm mọi người vào ngày 30 tháng 11 tới đây.



Trương Lộ Giai khẽ đi vào phòng học, nàng dùng giọng tươi cười như hoa nói với toàn thể thành viên của ban huấn luyện.



Đám học viên vốn có biểu hiện cực kỳ quỷ dị, bây giờ bị tin tức kia thu hút, dù bọn họ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của thành phố nào, bọn họ vẫn cách rất xa với bí thư tỉnh ủy.



Lúc này bí thư tỉnh ủy đến thăm, nếu như có thể biểu hiện tốt, như vậy không phải sẽ có khả năng tiến một bước lên trời, sẽ là người trổ hết tài năng trong ban huấn luyện sao?