Bí Thư Trùng Sinh
Chương 34 : Nên ra tay thì ra tay
Ngày đăng: 02:12 19/04/20
Cừu Gia Thành thấy Vương Tử Quân không những hóa giải nguy cơ mà còn ép cho tổ trưởng tổ giáo dục Địch Vạn Thần phải rút lui, như vậy không khỏi cảm thấy uất nghẹn. Hắn cố gắng áp chế tâm tình, cảm giác hỗn loạn cũng dần bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Vương Tử Quân đi về phía phòng họp, sau đó theo sát phía sau.
Thật ra khi bàn bạc đưa ra âm mưu, Địch Vạn Thần biết mình ít nhiều gì cũng bị phê bình, nhưng làm hắn trở tay không kịp chính là Vương Tử Quân kia không nói hai lời mà cách chức mình, hậu quả như vậy là quá nghiêm trọng. Nếu văn kiện được khởi thảo, sẽ có hiệu lực pháp luật, dù chủ tịch Triệu quay về phục chức cho hắn thì chắc chắn cũng rất khó khăn.
Hơn nữa dù Vương Tử Quân có nể mặt Triệu Liên Sinh, sợ rằng chuyện thay đổi lãnh đạo xoành xoạch ở một cơ quan nhà nước cũng trên căn bản là không thể nào. Nếu Địch Vạn Thần muốn nhận lại chức vụ cũng không phải dễ dàng. Nghĩ lại thì hắn vì nịnh bợ Triệu Liên Sinh mà lấy đá đập chân mình, hắn cảm thấy giông như ăn quả đắng, hối hận tái mặt.
- Bí thư Trương, anh xem, việc này có thể...
Địch Vạn Thần nhìn Trương Dân Cường, hắn nói với gương mặt tràn đầy uất ức.
Trương Dân Cường đã bị Vương Tử Quân phê bình không chút khách khí, hắn đang nén giận trong lòng, thế cho nên cũng không thèm nhìn Địch Vạn Thần, cất bước đi về phía phòng họp.
- Anh Địch, anh cứ yên tâm, chủ tịch Triệu quay về sẽ phục chức cho anh.
Lưu Căn Phúc đi đến từ phía sau, hắn vỗ vỗ vai của Địch Vạn Thần rồi khẽ an ủi.
Địch Vạn Thần giống như một kẻ giữa dòng vớ được cây cỏ cứu mạng, hắn kéo cánh tay của Lưu Căn Phúc rồi nói:
- Chủ tịch Lưu, anh cũng biết rõ chuyện này, vào đúng thời điểm mong anh nói với chủ tịch Triệu, tôi đây làm tất cả cũng vì chủ tịch Triệu mà thôi.
Lưu Căn Phúc vốn nghĩ muốn an ủi Địch Vạn Thần vài câu, nào ngờ đối phương cứ như keo, áp sát vào mình không tha, vì sợ đối phương nói ra những lời không hay, lại thấy Vương Tử Quân đã đi vào phòng họp, thế cho nên khẽ khiển trách:
- Anh Địch, cơm có thể ăn tùy tiện nhưng cũng không được nói lung tung, nếu anh bán đứng đại ca, anh sẽ phải gánh lấy hậu quả. Bí thư Vương đã nói rồi, không phát tiền lương sẽ từ chức, anh không chờ được hai ngày sao? Chủ tịch Triệu là người tâm sáng như gương, khi quay về sẽ cứu anh.
Lưu Căn Phúc vỗ vỗ vai của Địch Vạn Thần rồi đi về phía phòng họp.
Lưu Căn Phúc nói giống như cho Địch Vạn Thần một liều thuốc trợ tim, vẻ lo lắng bất an đã mất đi vài phần, trong lòng cũng an tâm hơn. Vương Tử Quân này tối đa cũng chỉ còn vài ngày tốt đẹp ở xã Tây Hà Tử này mà thôi, chính hắn nên chờ đợi một chút. Text được lấy tại Truyện FULL
- Các đồng chí, tôi nói một câu thế này, tôi không biết mọi người đã từng nghe qua chưa? Đó là tám giờ họp thì chín giờ đến, mười giờ mới làm báo cáo. Đây không phải là câu nói đùa, mà là một sự thật về quan niệm thời gian với rất nhiều quan viên, rất nhiều thương nhân và khách cảm thấy rất bực bội vì thói quen không đúng giờ của quan viên chính quyền. Có khi đã hẹn với khách, lại để khách chờ lâu, đối với thương nhân thì "thời gian là tiền tài, hiệu suất chính là tính mạng", hiệu suất của quan viên như vậy sẽ có thể kéo được đầu tư sao?
- Hiệu suất công tác của một cơ quan có thể nhìn vào phương diện tuân thủ giờ giấc để thấy rõ ràng, tôi đề nghị sau này chúng ta sẽ thành lập một văn kiện tương quan, chủ nhiệm Chu, sau này anh sắp xếp thẻ cho nhân viên, giống như thẻ của các vận động viên trong các cuộc thi đấu tranh tài thể dục thể thao, bên trên ghi rõ những giờ đi muộn, lại sắp xếp ở vị trí cuối cùng trong phòng họp. Sau đó anh cho ra thông báo, sau này nếu có họp mà đến muộn thì phạt hai mươi đồng, cho ngồi vào ghế sau cùng.
- Mặt khác tôi cũng cường điệu một điểm, chính là sau này hễ là đảng ủy chính quyền cho ra quyết nghị, như vậy phải thực hiện ngay, không thể hôm nay nói thế này ngày mai nói thế khác để trì hoãn; hôm nay thuận miệng thì hứa hẹn, ngày mai lại thay đổi một trăm tám mươi độ. Dù có bất kỳ quyết nghị gì cũng nên hoàn thành, chứng thực tốt, tổng kết giỏi, điều này sẽ giao cho đồng chí chủ nhiệm Chu chứng thực và giám sát.
Chu Thường Hữu gật đầu đồng ý, sau đó Vương Tử Quân ngồi xuống và nói:
- Được rồi, bây giờ bắt đầu họp, hôm nay là lần đầu tiên tôi mở hội nghị ban ngành từ khi đến nhận chức ở xã Tây Hà Tử, chúng ta nghiên cứu và thảo luận làm sao trả tiền lương đã khất nợ cho giáo viên trong xã.
Trương Dân Cường còn muốn nhắc đến vấn đề của Địch Vạn Thần, không ngờ Vương Tử Quân đã quyết định nội dung hội nghị ngay từ đầu, các thành viên khác, dù kể cả Trương Dân Cường cũng không dám tiếp lời.
Dù Vương Tử Quân đã hứa hẹn phát lương, nhưng sáu tháng không phát lương trước đó khong liên quan đến hắn, đây là quá rõ ràng, không ai dám nói gì.
Sau khi suy xét một lúc, Trương Dân Cường quyết định ném chuyện của Địch Vạn Thần qua đầu.
- Bí thư Vương, chuyện khất nợ lương của giáo viên là từ xưa đến nay, anh mới đến nhận chức thì gặp phải vấn đề này, đúng là khó giải quyết.
Cừu Gia Thành nói ra một sự thật, đây là lỗi của ban ngành, không liên quan đến một người đến sau như Vương Tử Quân, không phải giải vây cho Vương Tử Quân sao?
- Chủ tịch Cừu, chúng ta hôm nay không thảo luận về trách nhiệm, chỉ thảo luận nên giải quyết thế nào mà thôi.
Vương Tử Quân cười ha hả rồi nói với Lý Nguyên Ý:
- Trưởng ban Lý, bây giờ ban tài chính có thể lấy ra được bao nhiêu tiền lương cho giáo viên?