Bí Thư Trùng Sinh
Chương 341 : Đó là người tôi yêu, nhưng nhân vật chính trong hôn lễ không phải là tôi
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người thanh niên thò đầu ra kia, phải nói là hai bên đã có duyên gặp mặt một lần, chính là Lưu Kiến Thiết. Người này xem như là một kẻ song hành với Dương Quân Tài ở thủ đô, năm xưa vì muốn tìm nguồn vui cho Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không ít lần có tranh chấp với Dương Quân Tài.
Tuy Lưu Kiến Thiết đang cười, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể nhìn thấy trong nụ cười của đối phương có cảm giác ghen tỵ rất sâu.
- Con bà nó, bọn họ đến đây để phá rối.
Tôn Khải đứng sau lưng Vương Tử Quân đang định cất bước đi ra, Vương Tử Quân biết Tôn Khải là người xoa mắt không có hạt cát, nếu để cho hắn đi qua sợ rằng sẽ không xong việc.
Xem ra đám người kia căn thời gian rất chuẩn, nếu như bây giờ xảy ra xung đột thì sẽ không hay với cả Mạc gia và Vương gia. Nhìn bộ dạng đám người kia thì rõ ràng cũng không phải loại cạn dầu trong thủ đô, dù mặc kệ chỗ này phát sinh chuyện gì, tin tức chắc chắn cũng sẽ truyền về thủ đô mà thôi.
- Chú Mạc, chúng cháu đều lớn lên cùng Tiểu Bắc, hôm nay là ngày vui của cô ấy, chúng cháu sao có thể không đến được? Dù không có thiếp mời nhưng chúng cháu cũng không mời mà đến, cháu nghĩ cậu Vương chẳng lẽ không mời mọi người được một bữa cơm?
Lưu Kiến Thiết nhìn Mạc Tiểu Bắc giống như một tiên nữ, trong lòng đau đến mức nhỏ máu, tâm tư muốn làm cho Vương Tử Quân mất mặt càng thêm đông đặc.
Vẻ mặt Mạc Đông Tường chợt biến đổi, với vị trí của hắn thì răn dạy hai tên tiểu bối như Lưu Kiến Thiết căn bản không phải là chuyện gì lớn, nhưng vấn đề là phải xem xét từng trường hợp. Ví dụ như lúc này, cho dù trong lòng lão rất mất vui nhưng cũng không tiện mở miệng khiển trách. Đám thanh niên kia lặn lội đến đây vì muốn tham gia tiệc cưới của con mình, nếu lão mở lời trách mắng thì lại bày ra tư thế không phóng khoáng. Nhưng nếu không can thiệp để cho đám người này thích làm gì thì làm, chỉ sợ nhìn bộ dạng ngang ngược của bọn họ sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Vương gia.
Quá nhiều chiếc xe sang trọng bao quanh đoàn xe Audi, một hôn lễ như vậy thật sự khó thấy được, hơn nữa lúc này ở trước mắt bao người, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ có người nói Vương gia chuẩn bị xe hoa không được tốt.
Khi vẻ mặt Mạc Đông Tường chợt biến đổi thì Lưu Kiến Thiết đã từ trong xe chui ra, hắn cười hì hì đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó ra vẻ thân mật nói:
- Cậu Tử Quân, nói thật nhé, tôi thật sự cảm thấy đố kỵ với tiểu tử cậu, nhưng Tiểu Bắc đã lựa chọn cậu, chúng tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cậu mà thôi. Lên xe đi, xem như hôm nay anh em phục vụ hôn lễ của cậu một lần, dù thế nào cũng không thể để cho công chúa kiêu ngạo của chúng tôi ngồi trên những chiếc Audi không ra gì kia chứ?
Vương Tử Quân nào không cảm nhận được ý nghĩa lời nói của Lưu Kiến Thiết, đối phương nói như vậy rõ ràng muốn làm tổn hại thể diện của Vương gia: Đó là Vương gia quá keo kiệt.
Vương Tử Quân biết rõ mình không thể nổi giận trong trường hợp này, dù sao thì Lưu Kiến Thiết đã nói rất rõ ràng và đường hoàng, nếu như chính mình chỉ cần nói sai lời, như vậy sẽ rơi vào hoàn cảnh khốn khổ là không biết lễ nghĩa, không hiểu lễ đãi khách.
Khi trong lòng Vương Tử Quân đang có hàng ngàn ý nghĩ quay cuồng, khoảnh khắc này hắn cũng không cho ra ý kiến gì hay, hắn vô thức vân vê mũi, trong lòng thầm nghĩ mặc kệ đám người này, thôi thì nhẫn nhịn một lần vậy.
Mạc Tiểu Bắc cắn chặt răng, lúc này Vương Tử Quân nắm chặt bàn tay của nàng, làm cho nàng sinh ra cảm giác căng cứng. Vương Tử Quân biết rõ tính cách của Mạc Tiểu Bắc, hôm nay là ngày vui, hắn cũng không muốn làm cho Mạc Tiểu Bắc nổi giận.
- Thôi bỏ đi, xem như hôm nay chúng ta được ngồi lên xe đẹp.
Vương Tử Quân kéo bàn tay Mạc Tiểu Bắc, thầm nói lần này coi như xong.
Mạc Tiểu Bắc dù thở phì phò nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày vui lớn của đời mình, nàng nhìn ánh mắt yêu thương của Vương Tử Quân với mình, tâm tình của nàng dần bình phục trở lại.
Đám người Lưu Kiến Thiết vốn cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng bây giờ thì, hì hì, mày cưới được Mạc Tiểu Bắc, chúng tao không làm gì được chỉ có thể đến đây phá hoại, xem làm gì được? Khi nhìn Vương Tử Quân đi về phía chiếc xe của mình, nụ cười trên mặt Lưu Kiến Thiết càng thêm sáng lạn.
- Tử Quân à, người so với người thật sự là đau lòng, hàng so với hàng thì tỏ rỏ thua kém, xem cũng vậy, Mercedes Benz dù sao cũng tốt hơn, không những tốc độ nhanh mà chạy còn cực kỳ thoải mái, xe Audi của cậu thật sự kém xa. Cậu có biết vì sao loại xe Audi kia lại được chọn dùng cho công tác nhà nước không?
Lưu Kiến Thiết ân cần mở cửa xe cho hai người Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười rạng rỡ nói.
Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Kiến Thiết? Nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều với đối phương, chỉ cười cười mà không lên tiếng.
- Vì nó quá rẻ, ha ha ha.
Lưu Kiến Thiết vừa nói vừa cười lớn rồi ngồi vào trong xe, mà đám người đi theo Lưu Kiến Thiết đến cũng xuống xe, bọn họ vừa cười vừa mở cửa sổ xe mình ra, muốn thay thế cho đám xe Audi kia.
Mạc lão gia tử và Vương lão gia tử đang đứng trên lầu xem náo nhiệt, bọn họ cũng không muốn cùng ầm ĩ với đám thanh niên bên dưới. Mạc lão gia tử nhìn từng dãy xe bên dưới, sau đó cầm quải trượng gõ gõ xuống đất:
- Đám khỉ không có dây thừng trói buộc này thật sự không ra gì, cũng dám đến đây gây náo loạn, sau khi quay về tôi sẽ cho bọ nó biết tay.
Vương lão gia tử nào không biết đám tiểu tử kia có lai lịch bất phàm, mà bọn họ đến đây rõ ràng vì hôn lễ của cháu mình. Nếu như bọn họ cố ý quấy rối thì tốt, nhưng biểu hiện của bọn họ thì rõ ràng là chúc mừng, thực tế lại đến đánh vào thể diện của Vương gia.
- Lão thủ trưởng, chỉ là một đám tiểu tử không biết nông cạn, ngoài miệng không lông làm việc không tốn sức, cần gì phải chấp nhất với bọn họ? Nói ra thì trách nhiệm cũng thuộc về tôi, chỉ chú ý cường điệu an phận.
Vương lão gia tử vẫn nở nụ cười, lão khẽ nói.
Hai ông lão năm xưa đều là hạng người phong vân một cõi, nhưng bây giờ đối diện với chút thủ đoạn nhỏ của đám thanh niên bên dưới thì thật sự không có biện pháp nào hay, cũng chỉ có thể để tùy ý mà thôi.
- Tút, tút, tút.
Tiếng còi trong trẻo vang lên từ phía không xa đã hấp dẫn ánh mắt của đám người vốn đang tập trung vào đoàn xe xa hoa ở phía bên này, chỉ trong nháy mắt mọi người đã nhìn về phía bên kia. Dưới ánh mắt của mọi người, một chiếc xe co khá dài giống như một bóng ma chạy đến không tiếng động.
Chiếc xe màu đen này nhìn qua cũng không có gì xuất chúng, thế nhưng nó lại có vẻ đẹp thản nhiên và quý giá. Khi chiếc xe chậm rãi chạy đến, người ta chợt sinh ra cảm giác giống như có một thân sĩ nho nhã lễ độ đang đi ra từ trong đám đông chen chúc.
Lúc này bên ngoài khách sạn có nhiều xe, thế nhưng dù là những chiếc xe bình thường hay những chiếc xe sang trọng của nhóm người Lưu Kiến Thiết, sau khi chiếc xe này xuất hiện thì tất cả giống như mất đi vẻ đẹp vốn có.
- Đây là loại xe gì? Sao tôi lại không biết?
Tôn Khải nhìn chiếc xe quỷ dị kia chạy đến mà dùng giọng khó hiểu nói.
Vương Tử Quân cũng chưa từng gặp qua loại xe này, nhưng khí thế và vẻ đẹp thản nhiên lại làm cho hắn sinh ra cảm giác cực kỳ yêu mến.
- Là xe Spyker! Con bà nó, tao có nhìn lầm không?
Một tên thanh niên chạy chiếc BMW nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đến thì cũng bất chấp kế hoạch gây phiền cho Vương Tử Quân, hắn nhìn về phía chiếc xe màu đen kia, trong mắt đầy vẻ si mê.
Vương Tử Hoa nở nụ cười hàn huyên hai câu với Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành, sau đó đưa hai người đi về phía đại sảnh.
Lúc này ở cửa đại sảnh đã có không ít người, có ba bàn lễ tâ xếp thành hàng, có không ít người đang ở đó ghi chép gì đó. Tiểu Tào nhìn đám người di chuyển mà không khỏi thầm nghĩ, con bà nó, người đến không ít, sợ rằng tiền mừng sẽ không ít, cũng không biết nhà này có địa vị gì, đến đưa lễ cũng phải xếp hàng.
- Này, đồng chí, ngài bỏ ra quá nhiều, có tổng cộng bốn người, tiền mừng tổng cộng chỉ là hai trăm đồng mà thôi.
Khi đám người Vương Tử Hoa đang định đi qua địa điểm thu lễ vật, một người thanh niên phụ trách đăng ký đã vung tay cản một người khác lại, sau đó đưa mười tờ tiền mặt cho một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi.
Lần này đừng nói là Tiểu Tào, dù là Trương Dân Cường cũng cảm thấy hoài nghi, hai người bọn họ chỉ thấy người ta ghét bỏ những kẻ đi ít tiền, bây giờ đi nhiều thì không nhận, đúng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế.
Vương Tử Hoa nhìn bộ dạng chần chừ của ba người, hắn khẽ cười nói:
- Những người đến đây đều là khách, nếu không cho vào thì sẽ giống như không nể tình, nhưng nếu cứ nhận bừa bãi thì lại trái quy định, thế cho nên chỉ thu mỗi người năm mươi đồng, vừa vặn đủ tiền cho tiệc đứng ở khách sạn Giang Nguyên, không phải là nhất cữ lưỡng tiện sao?
Người nhà Vương gia cũng cảm thấy có chút đau đầu vì tình huống kết hôn không thu lễ mừng của Vương Tử Quân. Nếu như không cho những người không phải là thân bằng hảo hữu đến, như vậy sẽ là không quá nể tình, hơn nữa lại làm cho đám cưới có chút quạnh quẽ, làm cho Mạc gia mất mặt, nếu mở rộng quá cũng không nên. Thế là Vương Tử Quân cho ra quyết định với vấn đề khó khăn này, chính là người nào đến cũng hoan nghênh nhưng chỉ thu tiền mừng năm mươi đồng, coi như người đến tham gia hôn lễ bỏ tiền ra mời chính mình một bữa cơm.
- Tôi đã nói với các anh rồi, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi không phải đã nói quá rõ rồi sao? Sự việc kia đã định rồi, các anh cứ quấn lấy tôi, tôi có biện pháp nào sao? Các anh cũng đừng tiếp tục dây dưa ở đây nữa, nếu không tôi sẽ thông báo với lãnh đạo của các anh, hạng mục nhỏ cũng đừng hòng có được.
Khi ba người Trương Dân Cường đi theo Vương Tử Hoa về phía trước, không biết trưởng phòng Lô chạy từ đâu ra, thấy Trương Dân Cường thì nhanh chóng lên tiếng khá bực bội.
Ba người Trương Dân Cường cũng không ngờ gặp mặt trưởng phòng Lô ở chỗ này, nói thật thì ba người thật sự sợ hãi với những lời của trưởng phòng Lô, dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta, nếu thật sự bị báo cho lãnh đạo, bọn họ cũng không đảm đương được. Dù sao trưởng phòng Lô cũng có danh vọng và địa vị, dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nể mặt ba phần.
Trưởng phòng Lô lúc này rất tức giận, hắn không ngờ đám cán bộ nhà quê lại đi đến tận nơi đây, nếu như để cho cục trưởng biết, còn cho rằng mình nhận hối lộ của bọn họ.
Đúng lúc Trưởng phòng Lô đang cực kỳ tức giận thì Vương Tử Hoa đứng bên cạnh Trương Dân Cường đã lên tiếng:
- Này, đồng chí nhận lầm người rồi, ba người bọn họ không phải đến tìm anh, bọn họ là khách của anh tôi.
Vương Tử Hoa nói, sau đó kéo bàn tay của Trương Dân Cường đi vào trong đại sảnh.
Trưởng phòng Lô từ sau khi trở thành trưởng phòng thì rất ít khi có người dám nói với mình như vậy, trong lòng cũng rất mất vui, đang lúc định lên tiếng phản kích thì có một người đàn ông trung niên cách đó không xa đi đến rồi khẽ nói:
- Tử Hoa, bố cậu đâu?
Vương Tử Hoa nghe thấy như vậy thì vội vàng quay đầu lại, nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần:
- Chú Điền, chú đến rồi đấy à? Mau vào bên trong ngồi đi, bố của cháu đang đợi, chú và San San đến chậm rồi đấy.
Vương Tử Hoa vừa nói vừa chỉ vào nhóm Trương Dân Cường:
- Đây là vài người bạn của anh cháu, để cho cháu đến đón, lúc này có hơi bận, cũng không thể tiếp đãi chú được.
- Tốt, tốt, tốt, cứ bận rộn đi, chú cũng không phải người ngoài, nào so đo với bọn họ.
Người đàn ông trung niên kia cười ha hả, sau đó vung tay cho Vương Tử Hoa tiếp tục công việc.
Lúc này trưởng phòng Lô cũng không dám thở mạnh, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà vừa rồi mình không mở miệng, nếu không sau khi trở về mình sẽ bị cục trưởng Điền cho biết tay. Lúc này ánh mắt của hắn bắt đầu miết qua đám người Trương Dân Cường.
- Cục trưởng Điền, vị vừa rồi là?
Khi cục trưởng Điền nghiêng đầu thì trưởng phòng Lô cũng cả gan lên tiếng hỏi.
Có lẽ vì để biểu hiện mói quan hệ không như bình thường của mình với Vương gia, cục trưởng Điền cũng tình nguyện giải thích mối quan hệ của mình với Vương gia, hắn cười ha hả nói;
- Đây là con trai của lão Nhị Vương gia, là Vương Giải Phóng.
Con trai của Vương Giải Phóng, như vậy anh của hắn là? Trưởng phòng Điền chợt nghĩ đến một cái tên, khoảnh khắc này vẻ mặt hắn chợt biến đổi.
Đám người Trương Dân Cường cũng không cảm nhận được vẻ mặt biến đổi dữ dội của trưởng phòng Lô, ba người bọn họ đi vào đại sảnh, lúc này Vương Tử Quân mặc một bộ tây trang nhìn cực kỳ có tinh thần và điển trai đã mỉm cười đi đến.
- Lão lãnh đạo, anh ăn mặc thế này, người ta không biết còn tưởng rằng anh sắp kết hôn.
Tiểu Tào lái xe cho Vương Tử Quân thời gian khá lâu, hắn dù đã lâu không gặp bí thư Vương, thế nhưng bây giờ cũng không quên nói một câu đùa giỡn.
Vương Tử Quân cười cười bắt tay ba người Trương Dân Cường, hắn nói:
- Tiểu Tào, tôi thật sự khen cậu có ánh mắt tinh đời, cậu đoán đúng, hôm nay là ngày tôi kết hôn.
"Thật sự là lãnh đạo kết hôn?"
Lúc này không những Tiểu Tào mà Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cũng cực kỳ khiếp sợ, bọn họ nghĩ đến tình huống nóng bỏng bên ngoài, ba người bắt đầu suy đoán đến lãnh đạo cũ của mình, rốt cuộc có địa vị cao thế nào?
- Đi, đến kia ngồi.
Vương Tử Quân nói rồi đưa ba người lên ngồi ở một bộ ghế sa lông trên đài chủ tịch, hắn hỏi han tình hình của xã Tây Hà Tử.