Bí Thư Trùng Sinh

Chương 344 : Tôi dùng tính mạng kêu gọi anh

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Nếu so với bên trong huyên náo thì bên ngoài có vẻ trong trẻo và lạnh hơn, Vương Tử Quân cũng không còn tâm tình đi dạo, hắn kéo tay Mạc Tiểu Bắc đi về phía để xe.



- Tôi đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi, tôi không có hứng thú, mau tránh ra.



Một giọng nói trong trẻo và tức giận chợt vang lên ở bên cạnh, Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh này mà không khỏi sững sờ.



Giọng điệu này sao lại quen thuộc như vậy? Vương Tử Quân vô thức dừng lại rồi quay đầu sang nhìn, hắn thấy có ba bốn tên đàn ông đang vây quanh một cô gái mặc áo lông trắng. Tuy đèn đường hơi mờ, nhưng dưới ánh sáng đèn đường như vậy Vương Tử Quân vẫn có thể liếc mắt và nhận ra gương mặt của cô gái: Là Lâm Dĩnh Nhi.



- Tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi cũng là vì cô, nếu gia nhập vào công ty của chúng tôi, công ty của chúng tôi nhất định sẽ đầu tư cho cô, chỉ cần biểu diễn vài show là cô sẽ trở thành ngôi sao sáng trên bầu trời. Cô xem Chấn Thiên Nam kìa, có sức ảnh hưởng thế nào? Có bao nhiêu người yêu mến? Đó đều là công lao của tổng giám đốc chúng tôi.



Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa đứng ra chặn đường vừa lên tiếng giống như đang muốn chiêu mộ Lâm Dĩnh Nhi.



Đứng bên cạnh tên này là một người đàn ông mặc tây trang, mặt hơi nhiều mụn, nhưng cặp mắt như bong bóng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không tốt. Lúc này ánh mắt của hắn đang đảo tới đảo lui trên người Lâm Dĩnh Nhi.



- Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng.



Lâm Dĩnh Nhi hất tay lên, sau đó nàng xoay người muốn đi. Nhưng lúc này đám người kia muốn biểu hiện trước mặt giám đốc, sao có thể để cho nàng được như ước nguyện? Một tên khác chuyển chân đi đến trước mặt Lâm Dĩnh Nhi nói:



- Tiểu thư, cũng đừng không uống rượu mời mà thích rượu phạt, đến lúc đó thì tất cả sẽ quá muộn.



- Các người tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.



Lâm Dĩnh Nhi bị đối phương nói lời hù dọa thì không khỏi lớn tiếng nói.



- Báo cảnh sát thì thế nào? Phải biết rằng, phải biết rằng công ty giải trí Hồng Ma Phương chúng tôi là một khách mời tôn quý của thành phố Giang Thị, đừng nói là cảnh sát, dù là cục trưởng cục công an đến đây cũng phải hộ tống cho chúng tôi diễn xuất. Giám đốc của chúng tôi cũng xuất phát từ phương diện ái tài mới mời cô gia nhập vào công ty, cho dù cảnh sát có đến thì cũng không thể ngăn chúng tôi chiêu binh mãi mã tuyển dụng nhân tài được.



Người đàn ông đứng ra ngăn trở Lâm Dĩnh Nhi chợt cười tủm tỉm nói.



Lâm Dĩnh Nhi một mình đi ra chỗ này, sau khi biết được tin tức Vương Tử Quân kết hôn thì tâm tình của nàng giảm xuống rất thấp, trong lòng sinh ra cảm giác cực kỳ đau thương. Tết đến và bầu không khí ồn ào náo động cũng không thể làm cho nàng vui vẻ, hoặc ở nhà tĩnh lặng chán chường cũng không phải là biện pháp hay, cứ mỗi lần nàng nghe những bản tình ca cảm động là y như rằng sẽ đắp chăn khóc đến tận khuya mà không ngủ được, đến lúc cuối cùng mới hỗn loạn rơi vào giấc ngủ, thật sự không nghĩ xem hiện thực xảy ra chuyện gì; có lúc nàng một mình đi ra ngoài đường, mùa đông lạnh thấu xương làm cho nàng tỉnh táo, thế là cô gái khờ dại cố chấp và đáng yêu này nghĩ rằng, nếu như anh đau lòng chỉ cần lấy độc trị độc, đó là làm cho chính mình đau đớn đến tận cùng thì sẽ không còn đau nữa.



Bộ dạng không vui của Lâm Dĩnh Nhi rơi vào trong mắt Lâm Trạch Viễn, lão cảm thấy rất đau lòng và thương tiếc, nhưng điều này cũng không thể tránh được. Con gái là nỗi uy hiếp lớn nhất của cả đời lão, nhưng chuyện Vương Tử Quân thành thân đã là đương nhiên, dù mình là quan lớn cấp bậc cao thì là thế nào? Cũng không thể bắt cóc tiểu tử làm cho người ta vừa yêu vừa hận về nhà mình, sau đó bắt buộc phải cưới con gái của mình.



Lâm Trạch Viễn nhìn nhà Vương Tử Quân giăng đèn kết hoa vui mừng hoan hỉ mà không khỏi phất tay lên giống như muốn nắm bắt thứ gì đó. Lão nhìn con gái bây giờ không còn dịu dàng ngoan ngoãn giống như bình thường, lại hầu như biến thành một con mèo nhỏ đau lòng và bất lực, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác đèn nén, hầu như có một gánh nặng áp chế làm cho người ta không thể nào thoải mái, giống như nó sắp đè sập con gái mình. Lão không biết phải làm sao để tìm một lối thoát cho những cảm giác đau lòng của con gái mình, thế là trong lòng thầm hận Vương Tử Quân, hận tên khốn kia cướp đi trái tim của con gái mình, hận hắn không tim không phổi kết hôn với một người phụ nữ khác.



Những ngày này Lâm Trạch Viễn cố gắng về nhà sớm, cố gắng làm món cá cho con gái, cố gắng nấu thật ngon. Hôm nay ngồi trên bàn cơm thì lâm trạch viễn đã dùng giọng dịu dàng và rõ ràng nói:



- Dĩnh Nhi, con đã lớn rồi, bố muốn nói với con vài câu, con cần phải nghe cho lọt. Mỗi phần tình cảm trong đời người giống như một tảng đá, mà đá thì thường trải làm đường ở dưới chân, con không thể nào ôm nó vào lòng, như vậy sẽ trở thành gánh nặng, sau này con nên quên cậu ấy đi.



Lẽ ra Lâm Trạch Viễn là người đứng đầu một tỉnh, lão có thể nói ra những lời như vậy thì cũng coi như quá sức nhọc lòng vì con gái. Nhưng Lâm Dĩnh Nhi lại bị những lời nói dịu dàng và sâu sắc của bố mình làm cho bị thương, nàng khóc thét lên, lại biến thành một cô gái khóc điên cuồng không ngừng như một chú mèo con đau lòng tột cùng mà Lâm Trạch Viễn cực kỳ quen thuộc, điều này làm cho lão cực kỳ thương yêu, đồng thời cũng thở dài một hơi. Lão thật sự muốn hiệu quả như vậy, lão không muốn con gái mình cứ chôn sâu nổi đau trong lòng. Dựa vào kinh nghiẹm của một người từng trải, lão giúp con gái bộc lộ cảm xúc, như vậy tâm tình của con gái sẽ tươi sáng hơn rất nhiều.



Lâm Trạch Viễn không nói lời nào, lão dùng ánh mắt yêu thương nhìn con gái khóc điên cuồng trên bàn cơm mà không khuyên lời nào. Vất vả lắm Lâm Dĩnh Nhi mới bình tĩnh trở lại, sau đó lão đi vào phòng lấy ra một tấm vé, đây là thư ký của lão sắp xếp sẵn, lão muốn con gái buông lỏng, đi đến nơi ồn vào thoải mái để tìm chút cảm giác vui sướng. Đi ra ngoài hít thở không khí trong lòng, có thể nhìn ra được nhiều thứ tươi đẹp, vì chuyện này mà những ngày qua con gái lão đều nằm co ro ở nhà, thật sự sắp nấm mốc đến nơi.



Lâm Dĩnh Nhi thật sự cảm động, nàng miễn cưỡng giữ vững tinh thần để đi xem ca nhạc, cũng muốn đến đây giải sầu. Nhưng ca sĩ trên đài lại hát một bài tình ca sướt mướt, có một đoạn thế này: Chuyện đến nước này em cũng không thể trách anh, chỉ hận em không thể nào chống lại vận mệnh, vào đúng thời điểm chúng ta mê say nhất thì bi kịch xuất hiện. Khi em nhắm mắt lại đều nhớ đến những chuyện của anh, khi khóc em cũng nhớ đến những giao ước giữa đôi ta, em khóc trong những đêm dài vô tận, trong lòng đau đớn gọi tên anh. Em không thể nào mất anh, không thể nào quên anh, em dùng cả linh hồn của em để gọi anh, vĩnh viễn yêu anh...



Lâm Dĩnh Nhi ở dưới đài nghe được ca khúc này thì càng khó chịu, nước mắt chảy xuống như mưa, có ai dùng tính mạng kêu gọi mình không nhỉ? Lại có ai đáng giád dể dùng cả tính mạng của mình để kêu gọi? Tất cả đã từng có, từng diễn ra, nhưng bây giờ người đàn ông đó sẽ mai danh ẩn tích trong lòng mình sao? Nàng thật sự cảm thấy uất hận, thế là chuẩn bị rời khỏi chỗ này.



Nhưng không ngờ Lâm Dĩnh Nhi gặp phải đám người tự xưng là của công ty giải trí, bọn họ nhất định muốn kéo nàng gia nhập vào trong công ty. Lúc đầu nàng nghĩ rằng chỉ cần từ chối là xong, không ngờ đám người này lại giống như loại lang băm bán thuốc cao dạo, cứ dây dưa mãi không ngừng.



- Tôi không quan tâm đến các người, các người tránh ra cho tôi.



Lâm Dĩnh Nhi vốn rất mất hứng, nàng lớn tiếng nói, sau đó đi về một hướng khác.



- Này, cô em, cô em lo lắng nhiều như vậy làm gì, chỉ cần cô em gật đầu một cái, tiền mặt hoa tươi và những tiếng vỗ tay, thậm chí một đêm thành danh cũng là dễ dàng như trở bàn tay.



Tên đàn ông được gọi là giám đốc đứng ra chặn đường Lâm Dĩnh Nhi, lần này hắn đến thành phố Giang Thị chỉ vì chuẩn bị cho Chấn Thiên Nam biểu diễn, cũng không ngờ gặp mọt cô gái xinh đẹp tinh khiết như thế này. Tuy hắn là người có ánh mắt cao vời trong làng giải trí, thế nhưng thật sự chưa từng thấy bất kỳ cô gái nào có thể vượt mặt Lâm Dĩnh Nhi.



Nếu bỏ qua mỹ nhân như thế này, nếu như buông tha thì chẳng phải sẽ bị trời phạt sao? Nhưng nếu đưa nàng vào trong công ty của mình, như vậy không phải tùy ý mình thích làm gì thì làm à?



- Dĩnh Nhi, đi theo anh.



Khi Lâm Dĩnh Nhi đang cảm thấy kinh hoàng thì một âm thanh hùng hậu vang lên từ nơi không xa. Nàng nghe thấy âm thanh này mà chợt sinh ra cảm giác ê ẩm muốn khóc, đúng vậy, vì nó là của người đàn ông mà nàng yêu không được nhưng hận cũng chẳng xong kia.



Nhưng khi ánh mắt Lâm Dĩnh Nhi rơi lên người Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh Vương Tử Quân, ánh mắt vốn chứa đầy nước mắt đã nhanh chóng trở lại như thường. Nàng ê ẩm nhìn hình bóng kia hạnh phúc tay trong tay bên Vương Tử Quân, khoảnh khắc này trong lòng nàng giống như bùng sóng thủy triều.



- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, đây là vài người quen của tôi, thế nào?



Lâm Dĩnh Nhi cắn răng lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.



Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì đám người của công ty giải trí cũng đưa mắt nhìn, khi ánh mắt của bọn họ rơi lên người Vương Tử Quân thì không có vấn đề gì, nhưng khi nhìn thấy một Mạc Tiểu Bắc với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sáng ngời của tên giám đốc đã biến thành tái xám.



"Trời ạ, có phải hôm nay ông trời phù hộ mình? Đã cho mình gặp phải một cô gái xinh đẹp tinh khiết, còn cho xuất hiện một mỹ nhân băng giá. Nếu mỹ nhân kia vào trong công ty của mình, như vậy không phải mình sẽ có thêm một cây rụng tiền sao?"



- Tiểu thư, tôi họ Ngô, tên là Đắc Kiến, là tổng giám đốc công ty giải trí Hồng Ma Phương. Tôi thấy cô rất có thiên phú thành danh trên phương diện giải trí, không biết cô có tình nguyện gia nhập vào công ty của chúng tôi không?



Ngô Đắc Kiến vừa nói vừa lấy danh thiếp, hắn tươi cười hớn hở đưa đến cho Mạc Tiểu Bắc.



Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt chán ghét nhìn Ngô Đắc Kiến, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Dĩnh Nhi, ánh mắt của nàng khẽ chớp chớp, giống như đang suy đoán điều gì đó.
- Chào chủ tịch Vương!



Sau khi Vương Tử Quân đi vào thì Đỗ Tự Cường vội vàng đứng lên, lão chào hỏi và nhìn về phía Vương Tử Quân đi đến. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khách khí của Đỗ Tự Cường mà khẽ cười nói:



- Chủ tịch Tự Cường, chúng ta trở nên xa lạ như vậy từ khi nào? Tôi nói cho anh biết, anh nếu cứ như vậy tôi sẽ nổi giận.



Đỗ Tự Cường cười ha hả, lão cũng không nói gì, chỉ nâng bình trà lên rót vào ly cho Vương Tử Quân, sau đó châm trà cho mình, cuối cùng mới nói:



- Tôi gọi một ấm trà tinh phẩm, nói là rất thạnh lịch, mời chủ tịch Vương nếm thử.



Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, khen hai câu trà ngon, sau đó nói về những biến đổi khi hai người rời khỏi huyện Lô Bắc. Vương Tử Quân vừa nói chuyện với Đỗ Tự Cường, vừa nghĩ mục đích của Đỗ Tự Cường khi đến tỉnh thành. Vương Tử Quân biết rõ Đỗ Tự Cường không phải loại người không có việc gì thì thích leo lên điện tam bảo, lúc này đối phương đến tìm mình, chắc chắn là có chuyện.



Sau khi nói vài chủ đề lung tung, Đỗ Tự Cường cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình lần này:



- Chủ tịch Vương, ngài có người quen biết ở cục công an tỉnh không?



Cục công an tỉnh? Vương Tử Quân suy nghĩ một chút, tất nhiên hắn không có người quen gì, thế nhưng Trương gia có thể nói là thâm căn cố đế ở tỉnh Sơn Nam, cũng sẽ có người ở các ban ngành hiểm yếu mà thôi. Vương Tử Quân hạ quyết tâm, hắn hỏi ngược lại:



- Có chuyện gì sao?



- Tôi muốn đưa Tiểu Trình đến thành phố Sơn Viên.



Đỗ Tự Cường nhấp một ngụm trà rồi nói.



Đưa Đỗ Tiểu Trình đến thành phố Sơn Viên? Vương Tử Quân nhíu mày, sự việc này ngược lại cũng không có gì là khó, chỉ sợ nó lại không đơn giản như những gì Đỗ Tự Cường nói ra. Vì thế hắn cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đỗ Tự Cường, hắn tin Đỗ Tự Cường nhất định sẽ cho mình một lý do.



- Lúc này tất cả cán bộ cảnh sát huyện Lô Bắc đều xuống thôn xóm đốc xúc dân chúng trồng cây. Chủ tịch Vương cũng biết tính tình của Tiểu Trình rồi đấy, đứa bé này tâm tính lương thiện, vì không thuận mắt một tên cán bộ thôn, tên này vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà đày ải dân chúng, thế là nó đánh cho tên kia một trận. Tuy đảng ủy xã nể mặt tôi nên áp chế sự việc và không thông báo lên trên, nhưng nếu công trình 315 của xã không kết thúc đúng thời điểm, chỉ sợ nó sẽ gặp phải phiền toái. Tôi biết rõ tính con gái mình, nó rất nóng tính, càng là người không chịu được uất ức, vì vậy tôi muốn đưa nó ra khỏi huyện Lô Bắc.



Đỗ Tự Cường nói, lão châm một điếu thuốc, vẻ mặt càng biểu hiện chút trầm trọng.



Tất cả cảnh sát phải về thôn đốc xúc công tác? Vương Tử Quân nhíu màu lại vài phần, hắn không ngờ Dương Quân Tài lại cho ra chiêu thức này, mà một người làm cục trưởng cục công an như Liên Giang Hà lại đồng ý.



Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống mình gặp mặt Đỗ Tiểu Trình lần đầu tiên ở huyện Lô Bắc, hắn hiểu lo lắng của Đỗ Tự Cường. Nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều đến tình huống của Đỗ Tiểu Trình, hắn chỉ nghĩ đến tình hình của huyện Lô Bắc vào lúc này mà thôi.



- Chủ tịch Vương, nha đầu nhà tôi quá bướng bỉnh, tôi muốn đưa nó đến huyện tôi đang công tác, nhưng nó không đồng ý. Hơn nữa tôi cũng không có quá nhiều quan hệ ở thành phố An Dịch, thế cho nên mới đến hỏi anh, mong sao anh nghĩ ra được biện pháp trên tỉnh.



- Tôi sẽ hỏi giúp anh chuyện này, tôi cũng xem như hiểu về Tiểu Trình. Nhưng lần này có chuyện gì xảy ra, tại sao lại xảy ra xung đột với viên cán bộ xã kia?



Vương Tử Quân trầm tư một lát, sau đó hắn trầm giọng hỏi Đỗ Tự Cường.



Đỗ Tự Cường nghe Vương Tử Quân nói sẽ nghĩ biện pháp, lão thầm cảm thấy vui vẻ. Lão biết rõ Vương Tử Quân là người mánh khóe thông thiên, dựa vào cảm giác với Vương Tử Quân, lão biết những gì mà Vương Tử Quân mở miệng hỏi sẽ cơ bản thành công mười phần.



Đỗ Tự Cường nghe rõ câu hỏi của Vương Tử Quân, lão cũng không có gì che giấu mà báo cáo:



- Chủ tịch Vương, không phải vì chuyện trồng cây sao? Bây giờ huyện Lô Bắc muốn mở rộng và đẩy mạnh kế hoạch 315, liên tiếp ép dân trồng táo, lê, nuôi dê bò, chưa nói đến vấn đề phá hư đất nông nghiệp dùng trồng trọt cây lương thực, mà vấn đề mua giống, đặc biệt là mua dê con cần rất nhiều tiền.



Vương Tử Quân ve vuốt ly trà trong tay, hắn lẳng lặng nghe những lời nói của Đỗ Tự Cường. Tuy lực khống chế của hắn ở huyện Lô Bắc không phải Đỗ Tự Cường có thể so sánh được, nhưng nếu nói về phương diện thâm căn cố đế, tuy Đỗ Tự Cường đã rời khỏi huyện Lô Bắc thế nhưng mức độ tìm hiểu tin tức cũng là thứ mà vương tử quân khó thể so sánh được.



- Có chút nền tảng thì dễ nói, đằng này không có nền tảng thì rất phiền, bây giờ nhiệm vụ rơi xuống đầu, không hoàn thành không được.



Đỗ Tự Cường nói đến đây thì không nói tiếp nhưng Vương Tử Quân lại nghe rõ ràng.



Nhiệm vụ từ huyện đưa xuống, không thể không hoàn thành, nếu cán bộ nào không hoàn thành thì chỉ sợ sẽ bị coi là phần tử bất lực. Với tính tình của Đỗ Tiểu Trình, khả năng phát sinh xung đột là rất lớn.



Trong phòng rơi vào trầm mặc, khói trắng liên tục bốc lên...



Đỗ Tự Cường nói thêm vài câu, sau đó lão rời đi, nhưng Vương Tử Quân lại khó thể nào bình tĩnh lại, hắn trầm tư nửa giờ rồi rời khỏi quán trà.



- Thiên Tâm, cậu có người quen trong cục công an tỉnh không?



Vương Tử Quân thật sự là hai mắt tối đen đối với cục công an tỉnh, nếu muốn sắp xếp cho Đỗ Tiểu Trình thì phải nhờ đến Trương Thiên Tâm.



Trương Thiên Tâm ở bên kia nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến cục công an tỉnh thì dùng giọng vui đùa nói:



- Thế nào, có phải xảy ra chuyện, muốn tìm người giúp đỡ phải không?



Vương Tử Quân nghe tiếng cười mập mờ của Trương Thiên Tâm thì nào khoong hiểu rõ tam tư của đối phương? Hắn khẽ cười nói:



- Không phải chuyện của tôi, là một vị đồng sự nữ muốn được đến công tác ở thành phố Sơn Viên, vậy cậu có người không?



- Việc này thì dễ thôi, như thế này đi, tôi sẽ đi thăm hỏi, có tin tức tốt sẽ báo với cậu. Đúng rồi, tối nay bố tôi muốn mời cậu dùng cơm, cậu có rảnh không?



Trương Thiên Tâm nói đến bố mình thì tỏ ra có chút kính sợ.



Bố của Trương Thiên Tâm và Trương Lộ Giai là Trương Đông Viễn, ông là trưởng phòng xây dựng thành.